TSCNPQ 68

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân.

edit:Uni.

Chương 68: Tốc độ truyền tin.

Rời khỏi cửa lớn Ngự thư phòng, Hiên Viên Vinh Hi sắc mặt trầm xuống: “Đi Thần Hi cung.” Chuyện vừa rồi rốt cuộc là ai dạy Thành nhi, việc này phải hỏi cho rõ ràng mới được.  

Đến Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành, phúc thân hành lễ Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương. Hai người cùng nhau tiến vào nội điệnTô Mộ Tịch cũng không hỏi nhiều, tự mình giúp Hạo thành thay đổi quần áo trên người.

Xem bộ dáng Tô Mộ Tịch không nói một lời nào, Hiên Viên Hạo Thành có chút lo lắng. Đáng thương đưa tay lôi kéo góc áo Tô Mộ Tịch, hỏi: “Tịch nhi, Thành nhi làm chuyện vừa rồi, nàng tức giận sao? Không nên tức giận, Thành nhi lần sau cũng không dám nữa.”

Tô Mộ Tịch giúp Hiên Viên Hạo Thành mặc áo khoác ngoài vào, lắc đầu trả lời: “Không có, Tịch nhi đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.” Hành động của Quân Vô Thường rất khác thường, vừa biết đẩy ngã người là Thành hoàng tử, mặc dù có chút bối rối, nhưng cũng không mở miệng giải thích. Nàng tổng cảm giác là hắn đã sớm biết được, rất không tầm thường.

Hiên Viên Hạo Thành yên tâm không ít, trong đầu cũng nhớ lại hành động vừa rồi của Quân Vô Thường, chẳng lẽ Tịch nhi cùng hắn nghĩ giống nhau: “Tịch nhi là cảm thấy Quân Đại tướng quân phản ứng rất quái lạ sao? Thành nhi cũng cảm thấy hắn kì quái.. ” Nói xong, bĩu môi vẻ mặt vô tội nhìn Tô Mộ Tịch. Người bình thường bị oan uổng đều hướng bản thân kêu oan! Nhưng hắn từ đầu tới đuôi cũng chưa nói được mấy câu.

“Phốc…” Tô Mộ Tịch sờ sờ đầu Hiên Viên Hạo Thành, khó được hắn cũng nhìn ra. Hiên Viên Hạo Thành kéo tay Tô Mộ Tịch xuống, vẻ mặt thành thật nhìn Tô Mộ Tịch ra tiếng: “Tịch nhi, Thành nhi đã trưởng thành, nàng không thể sờ đầu Thành nhi mãi.” Vốn là hắn đem Tịch nhi ôm vào lòng để bảo hộ. Nhưng mà hành động của Tịch nhi vẫn đem hắn là tiểu hài tử, hắn không thích Tịch nhi sờ đầu hắn.

Nghe xong lời Hạo Thành nói, Tô Mộ Tịch sợ run một chút, cúi đầu đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng hôn lên mặt của hắn một cái, đáp: “Ân, Hạo Thành của Tịch nhi trưởng thành rồi.”

Giống như…., nhận thức hắn đã lâu, nhưng mà lại đối với hắn yêu lại càng nhiều. Kiếp trước bởi vì người khác nhạo báng, nàng đối với Hạo Thành chán ghét, nhìn đến hắn khóc cũng không để ý, nhưng tuyệt đối sẽ không đi qua.

Sau khi trọng sinh, ban đầu chính là cảm kích, sau đó chậm rãi là yêu, yêu hắn tấm lòng chân thành, yêu hắn toàn tâm toàn ý. Thẳng đến Khương Ngọc Lộ xuất hiện, nhìn hắn cùng nữ nhân khác nói chuyện trong lòng không đè xuống được ghen tuông, nàng mới phát hiện, chính mình yêu Hạo Thành yêu muốn đã rất sâu. Sâu đến…, nàng cái gì đều có thể không cần, nhưng tuyệt đối không thể mất đi hắn. Thì ra đây mới là yêu, khắc sâu như vậy, khắc sâu đến tận trong tâm như thế.

Cảm nhận được Tô Mộ Tịch tâm ý, Hiên Viên Hạo Thành đứng lên đem Tô Mộ Tịch ôm vào trong lòng. Môi mang theo hơi nóng, tình cảm nồng nàng rơi xuống môi Tô Mộ Tịch mang theo cướp đoạt cắn mút. Thật lâu sau hai người mới hổn hểnh tách ra, Hiên Viên Hạo Thành ánh mắt có chút mê ly kêu: “Tịch nhi.”

Tô Mộ Tịch thở hổn hển, nghiêm mặt đẩy Hiên Viên Hạo Thành ra, trừng mắt nhìn hắn liếc xéo một cái: “Phụ hoàng và mẫu hậu còn ở bên ngoài chờ đó.” Nói xong, cũng không để ý Hiên Viên Hạo Thành liền đi ra khỏi phòng. Hiên Viên Hạo Thành liền lôi kéo tay Tô Mộ Tịch, vẻ mặt lấy lòng cười nói: “Tịch nhi phải dẫn Thành nhi chứ, Thành nhi đã nói Thành nhi là cái đuôi nhỏ của Tịch nhi, Tịch nhi không thể quên, vĩnh viễn đều không thể quên nga.” 

“Đi mau, chàng cứ mãi nói nhiều…” Tô Mộ Tịch ngoài miệng mặc dù trách mắng, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười ôn nhu, lời này, nàng làm sau có thể quên đâu.

“Ân, Thành nhi đi theo, một mực theo cùng…” Tịch nhi đến đâu, Thành nhi liền theo tới đấy.

Hai người vừa đến chính điện, liền nhìn đến Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng ngồi ở chủ vị, thấy Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành vừa vào, Hiên Viên Vinh Hi liền ra tiếng hỏi: “Thành nhi, con thành thật nói cho phụ hoàng, vừa rồi con mặc thành như vậy là ai dạy cho con, không được nói dối.” Hiên Viên Vinh Hi lần này thực sự tức giận, đường đường là hoàng tử, như thế nào lại có thể ăn mặc như thế?

Hiên Viên Hạo Thành ánh mắt hiện lên một tia tối tăm, phụ hoàng hãy để Thành nhi nói dối một lần là được rồi, một..hai..ba, phụ hoàng không nói lời nào là tỏ vẻ đáp ứng rồi. Quốc sư gia gia người không nên trách Hạo Thành, ai cho người không nói cho Thành nhi biết ăn vào thảo dược sẽ đau như vậy, hại Thành nhi thiếu chút nữa bị Tịch nhi phát hiện. Hừ hừ, cho nên… Hiên Viên Hạo Thành mờ mịt trừng mắt nhìn, vô tội đáp: “Là Quốc sư gia gia làm, phụ hoàng, Thành nhi làm sai sao? Quốc sư gia gia nói chỉ cần Thành nhi giả dạng bộ dáng vừa rồi, là có thể giúp phụ hoàng giải vây.” Vẻ mặt thành thực, trong ánh mắt cũng là đơn thuần sáng rọi.

Bộ dáng như vậy, không có người sẽ hoài nghi đi! Hiên Viên Vinh Hi tức giận đến vỗ mạnh vào bàn, Quốc sư này hư không thể nói nổi, trở về nhất định phải nhổ sạch râu mép của hắn.

Xa tại một thôn nhỏ đang nhàn nhã uống trà Quốc Sư đại nhân, đột nhiên đánh một cái hắc xì lớn. Quốc sư đại nhân xoa xoa cái mũi, tự kỷ một phen, ôi, khó được còn có người lại nghĩ đến hắn, lão đầu này a!

Uni: cho hắc xì… ha ha bị tính kế cũng không biết…

Chuyện phát sinh ở ngự thư phòng, tự nhiên sẽ rơi vào tai các nhà đại thần. Đỗ Chính Tông cùng Quân Vô Thường là người cao như thế, làm ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng đều không có lập Dạ hoàng tử làm thái tử, xem ra Hoàng Thượng là có suy tính khác. Thần tử ủng hộ Hiên Viên Hạo Dạ đều có chút lùi bước, nếu Hoàng Thượng không đồng ý, bọn họ lại cố giúp đỡ thì còn có thể làm gì. Hơn nữa, Quân Vô Thường chiến công hiển hách, lại kinh địch như vậy, đã bị Hoàng Thượng đoạt lại binh quyền, Hoàng Thượng nếu phái hiện bọn họ ủng hộ Dạ hoàng tử, kết cục không phải càng thảm hại hơn sao?

Không bao lâu, dân chúng Hoàng thành đều biết. Mọi người đều có chút không phục, chuyện ở Giang Nam Dạ hoàng tử làm tốt như vậy, Hoàng Thượng vì sao không lập Dạ hoàng tử làm Thái tử?

   Hoàng Thành trà lâu đệ nhất, bên trong mọi người đang dõng dạc thảo luận việc này, trong lòng ai cũng cảm thấy Hoàng Thượng làm như thế là không đúng. Một lão nhân tóc trắng đứng dậy: “Các ngươi đều có mắt như mù nhìn sai người, có biết lão hủ từ nơi nào đến không? Là từ Giang Nam chạy nạn đến đây. Lúc trước đi nông gia thu mua lương thực căn bản không phải là cái gì kêu là Dạ Hoàng tử, mà là một cẩm y công tử, nghe mọi người kêu cẩm y công tử kia là Tô công tử, Lão hủ nói nhiều, hỏi nhiều thêm vài câu mới biết hắn là Tam ca của đương kim Thành hoàng tử phi, Tô gia Tam đại công tử. Mà hắn đi Giang Nam lần này là chịu Thành Hoàng tử phi nhờ vã.

Hơn nữa, Dạ hoàng tử này mạnh mẽ làm cho dân chúng di dời, tháo nhà, đánh người đều có, căn bản chưa ra một đồng tiền nào, các ngươi đến Giang Nam tùy tiện hỏi một chút liền sẽ biết. Lão nhân ta cũng vậy vừa mới đến Hoàng Thành biết được. Hoàng Thượng cấp phát một số lớn bạc cho hắn, một hai lượng bạc cũng không phát xuống dưới thật là chế giễu.

Chẳng những không cho bạc, còn làm cho người giám sát di dời dân cảnh báo dân chúng Giang Nam không cho phép nói lung tung, bằng không chính là muốn chết. Vài cái tham quan tại Giang Nam đã sớm cùng hắn thông đồng một bọn. Hoàng Thượng vẫn là anh minh, Dạ hoàng tử phẩm tính loại này không xứng làm Thái tử. Thực không thể tưởng được đường đường là đại hoàng tử, lại làm ra loại sự tình này, lão hủ liền một người cũng không sợ chết, các ngươi cứ báo quan bắt ta, ta cũng không sợ, bởi vì lời ta nói đều là sự thật.”

Lão nhân vừa nói xong, mọi người đều tĩnh lặng lại, điều này sao có thể? Chuyện Giang Nam lớn như vậy, nơi đó làm sao có thể giấu giếm được, nghĩ lại những tiểu nông dân chúng chỉ muốn an phận sống, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a! Nhưng mà khẳng định là giấy không thể gói được lửa, việc này khẳng định loạt vào tai Hoàng Thượng, cho nên hai vị Tướng Quân chiến công hiển hách trợ giúp Hoàng Thượng đều không mở kim khẩu. Lại liên tưởng đến chuyện Tô Gia thứ nữ cùng Quân Gia Đích nữ, trong lòng mọi người im lặng…

Trên lầu các, Tô Hồng Xán cùng Tô Hồng Diệu hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, nghe dưới lầu người nói, Tô Hồng Xán cười cười hỏi: “Tam đệ, biện pháp này của đệ sẽ đắc thông sao? Lương thực kia chính là Hiên Viên Hạo Dạ hoàng tử tự mình vận chuyển mang trở về. Bách tính Hoàng Thành có thể tin tưởng cách nói của đệ sao?” Tuy rằng tên Hiên Viên Hạo Dạ kia nhân phẩm không được tốt, nhưng lương thực là hắn tự mình vận chuyển trở về.

Tô Hồng Diệu khóe môi nhất câu: “Nói là sự thật, một người nói không tin, liền mười người nói, một trăm người nói, luôn luôn sẽ có người tin.” Hiện tại các trà lâu, khách sạn đều đang thảo luận chuyện này đi! Một truyền mười mười truyền trăm, không nên đánh giá thấp dân chúng tốc độ truyền lời.

   Chuyện Giang Nam phát sinh, người Hoàng Thành cho dù không tin, trong lòng tồn hoài nghi, cũng sẽ không như thời gian lúc trước ủng hộ Hiên Viên Hạo Dạ đi. Dám đối với hắn thủ đoạn ti bỉ như vậy, làm cho mọi người lo lắng, cho dù không thể lấy mạng của Hiên Viên Hạo Dạ, cũng không thể làm cho hắn sống quá mức sung sướng được

Tô Hồng Xán nhìn mắt Tô Hồng Diệu khóe miệng đang cười, cảm thấy sống lưng lạnh cả người, thực may mắn chính mình không đắc tội qua Tam đệ nhà mình, lấy lại bình tĩnh: “Tam đệ, huynh sẽ giúp đệ khuếch tán một chút, không nên dễ dàng đắc tội đệ.” Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi thế nhưng lại dám đắc tội với Tam đệ của ta.

Tô Hồng Diệu hạ tay xuống, thản nhiên nói: “Đây là hắn tự tìm.” Không bỏ ra mà muốn có, trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy.

Tô Hồng Xán gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, còn nói thêm: “Lần này Hoàng Thượng thu lại binh quyền trong tay Quân Vô Thường, Hiên Viên Hạo Dạ càng đừng nghĩ đến làm Thái tử. Nhưng mà nói đến Quân lão đầu này như thế nào? Lại ngoan ngoãn để cho Cha cầm binh phù, đều không làm cái gì, có phải hay không rất quái dị.”

“Đúng là quái dị, bất quá chỉ cần kết quả tốt là được.”

Trọng Ảnh môn, đã biết được chuyện Quân Vô Thường bị đoạt binh quyền, Đỗ Chính Liên đem những thứ có thể đều ném mạnh xuống đất.

Lãnh Kỳ Duệ lặng im đứng ở cửa, cũng không ngăn cản, lạnh lùng nhìn Đỗ Chính Liên đang điên cuồng.

Thật lâu sau, Đỗ Chính Liên dừng lại, chất vấn nói: “Sư huynh, là huynh cố ý có phải hay không? Bằng không huynh làm sao có thể kinh địch như vậy, mà bị Hoàng đế đoạt lại binh quyền. Vì sao? Liên nhi không phải đã nói, chỉ cần Dạ nhi lên làm hoàng đế, muội sẽ cùng huynh lưu lạc thiên nhai. Chẳng lẽ, sư huynh không muốn Dạ nhi sớm làm Hoàng đế sao?”

Lãnh Kỳ Duệ nhìn Đỗ Chính Liên liếc mắt một cái: “Không phải, ta có thể học được Quân Vô Thường bộ dáng, nhưng ta không học được việc triều chính.” Ngày ấy chuyện phát sinh tại Ngự thư phòng, hắn làm sao không thể rõ ràng chứ. Là cao thủ dịch dung, ngay tại thời điểm Hiên Viên Hạo Thành xuất hiện liền nhận ra ngụy trang . Nhưng một khắc ấy Lãnh Kỳ Duệ hắn thực chần chờ. Nếu Dạ nhi thành công làm Thái tử, như vậy bước tiếp theo hành động của Dạ nhi, hắn biết rõ, là hạ độc giết Hoàng Thượng.

Đỗ Chính Liên cũng không dám nói thêm gì, dù sao chuyện của mình còn phải dựa vào hắn mới có thể hoàn thành: “Liên nhi đã biết, là Liên nhi không tốt, vừa rồi quá kích động.” Nàng quá thiếu kiên nhẫn, vì giờ khắc này mưa hoa lâu như vậy, làm sao có thể ở đây mà không nhẫn nhịn được. Nàng nhịn được, sư huynh không tham luyến quyền thế cùng vàng bạc, chỉ có thể dùng mỹ nhân kế. Nếu, nếu là nàng chưởng quản Trọng Ảnh Môn, vậy thì thật tốt.

“Là huynh thực xin lổi không làm được chuyện muội giao, không thể làm cho Dạ nhi sớm làm Thái Tử.” Lãnh Kỳ Duệ ánh mắt xin lổi nhìn Đỗ Chính Liên, âm thầm chú ý mọi biểu tình của nàng.

Nghe nói như thế, Đỗ Chính Liên mới thu lại tâm thần đang suy nghĩ xa xăm, đầu liền dựa vào vai Lãnh Kỳ Duệ: “Sư huynh, không phải lổi của huynh.” Làm sao có thể không phải, chính là không thể nói.

“Dạ nhi không thể trở thành Thái tử, sư muội bước tiếp theo chuẩn bị làm như thế nào ?” Lãnh Kỳ Duệ thanh âm lơ đãng hỏi, nếu có thể âm thầm phía sau ra tay là tốt nhất. Vừa không làm cho Hoàng Thượng phát hiện, cũng không cần giúp Sư muội chuyện mà bản thân không muốn, giống như chuyện Quân Vô Thường vậy.

Đỗ Chính Liên đang muốn mở miệng, nhớ tới chuyện Quân Vô Thường, chuyển lời: “Liên nhi cũng không biết, đi từng bước xem từng bước đi!” Kế hoạch bị quấy rối, trong lúc nhất thời nàng thực không biết làm như thế nào. Cho dù thật sự kê đơn độc chết Hiên Viên Vinh Hi, dựa vào ca ca cùng Trưởng công chúa, không nhất định có thể làm cho Dạ nhi kế vị. Nhưng mà nếu không làm, phải đợi tới khi nào đây? Quên đi, hiện tại trọng yếu trước nhất là giải quyết nghiệt chủng trong bụng Tô Mộ Tịch.

Lãnh Kỳ Duệ cúi đầu, nhìn nhìn trong lòng Đỗ Chính Liên. Biết, nàng đã không còn tín nhiệm mình. Nhưng mà Trọng Ảnh môn thủ hạ đều là một tay hắn bồi dưỡng, hắn muốn biết chuyện gì bọn họ sẽ không dám nói. Nhẹ nhàng đẩy ra Đỗ Chính Liên, Lãnh Kỳ Duệ mở miệng nói: “Sư muội, sắc trời cũng không còn sớm, huynh sai các nha hoàn thu thập một chút, muội sớm nghĩ tam đi!” Nói xong liền xoay người rời đi.

Đỗ Chính Liên từ phía sau ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, lưu lại với muội được không?” Chuyện đều nói đến như thế, sư huynh sẽ không thờ ơ đi.

Lãnh Kỳ Duệ cứng người một chút, kéo tay Đỗ Chính Liên ra cũng không quay đầu: “Ta sẽ đợi đến ngày chúng ta cùng nhau rời đi Hoàng Thành.”

→ Chương 69

Bình luận về bài viết này