TSCNPQ 67

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân.

edit:Uni.

Chương 67: Hiên Viên Hạo Thành giả trang.

Thần Hi cung, Hiên Viên Hạo Thành tay đang đặt trên bụng Tô Mộ Tịch, cảm giác hài tử trong bụng đá động.

Hoa Ngữ kích động đi đến, không kịp hành lễ liền nói: “Tiểu thư, không tốt rồi. Đỗ tướng quân cùng Quân tướng quân mang theo chúng võ tướng hiện tại đang quỳ ở ngoài điện Ngự Thư Phòng, bức Hoàng Thượng lập thái tử.”

“Cái gì” Tô Mộ Tịch nghe xong lời Hoa Ngữ nói lập tức đứng lên, hoàn hảo được Hiên Viên Hạo Thành đỡ. Như thế nào lại có chuyện này xảy ra, đã xảy ra chuyện của Quân Mạc Sầu, Quân Vô Thường như thế nào lại giúp đỡ Hiên Viên Hạo Dạ. Ai nha, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này: “Hoa Ngữ, ngươi phái người chạy đến Tô Phủ, nói cho cha ta mang theo văn thần đuổi tới.” Có cha ở đó, hai cái lão thất phu kia, không dám xằng bậy.

“Vâng, nô tỳ liền đi, tiểu thư người đừng lo lắng, Hoàng Thượng chắc chắn có biện pháp.” Hoa Ngữ rời đi trấn an Tô Mộ Tịch trước, lần này Hoàng Thượng sợ là cũng không có cách nào. Võ tướng là mạch máu quốc gia, có hoàng đế nào nguyện ý mất toàn bộ mạch máu đâu?

 “Đi thôi!” Tô Mộ Tịch nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát: “Hạo Thành, chàng ở trong cung chơi đi, Tịch nhi có việc phải làm. Xảo Tâm, ngươi cùng ta đi Ngự Thư Phòng.” Mặc kệ nghĩ đến biện pháp gì, xem trước tình huống lại nghĩ biện pháp.

Hiên Viên Hạo Thành ngoan ngoãn gật gật đầu, vẻ mặt ngoan bộ dáng vâng lời. Tô Mộ Tịch đi rồi, trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình suy nghĩ sâu xa. Chuyện Quân Mạc Sầu xảy ra, thật không nghĩ tới hoàng huynh còn có thủ đoạn làm cho Quân Vô Thường giúp y, quả nhiên có chút tâm tư. Theo hắn biết, Quân Vô Thường người này tuy rằng có thể nói là chinh chiến thiện chiến, nhưng mà tính tình táo bạo, ghét nhất bị người khác chặm vào thân thể hắn, không, ghét nhất bị nữ nhân chạm vào thân thể mới đúng. Trong mắt hiện lên tia u quang, nếu….

Nhưng là, hắn không phải nữ nhân a! Nếu tùy tiện chọn cái cung nữ đi làm cũng không có tác dụng, Y nhi, bằng không ủy khuất Y nhi một chút cũng được. Động thủ thương tổn công chúa, tội này sẽ làm cho Quân Vô Thường bị phạt, chuyện hôm nay sẽ bỏ qua. Nhưng mà, Y nhi muội ấy….

Hiên Viên Hạo Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng buông xuống, không thể, Y nhi chính là muội muội của hắn, hắn đã nói phải bảo vệ bọn họ. Nhìn đến bàn trang điểm của Tịch nhi, mọi thứ điều chỉnh tề, Hiên Viên Hạo Thành đỏ mặt đi đến, ngồi trước gương đồng cầm lấy son phấn hướng vào mặt mình bôi. Lau một hồi lâu, nhìn đến gương đồng hé ra gương mặt nữ nhân, thế này mới dừng tay. Bộ dáng như vậy hy vọng lát nữa Tịch nhi không nhìn thấy mới tốt, bằng không nàng khằng định sẽ ghét bỏ hắn a.

Đem bộ quần áo mộc mạc nhất của Tô Mộ Tịch mặc vào, nhưng mà quần áo quá nhỏ đi, căn bản mặc không được. Hiên Viên Hạo Thành gấp đến độ trên mặt đều muốn tái rồi, đi trể kết cục sự tình đã định, sẽ làm lãng phí khổ tâm của hắn mới vừa giả làm bộ dáng nữ nhân.

Bên ngoài Ngự thư phòng, một đám người vẫn đang quỳ. Hoàng đế đóng cửa không ra, giả chết, âm thầm tự trách mình lúc trước nương vào chuyện Quân Mạc Sầu nên đoạt hẳn binh quyền của Quân Vô Thường, hắn đánh giá quá cao địa vị Quân Mạc Sầu trong lòng Quân Vô Thường.

Lâm Ánh Nguyệt ngồi ở một bên, ra tiếng nói: “Hoàng Thượng, bằng không ngươi hạ chỉ đi! Dù sao Dạ nhi cũng là con của ngươi.” Nếu Hiên Viên Hạo Dạ thật sự kế thừa ngôi vị hoàng đế, nàng cùng Thành nhi Y nhi liền mặc cho số phận đi! Gả cho Hiên Viên Vinh Hi một khắc kia, nàng đã nghĩ qua các kết cục có thể đến với chính mình. Được hay không thật tình của đế vương, hay là bị phi tần hậu cung hại chết… Nhưng nàng nhớ rõ một sự kiện, muốn làm một vị quốc mẫu tốt, đáng tiết nàng vẫn không làm được, ngay cả sinh cho Hoàng Thượng một người thừa kế thích hợp đều không có.

Cả cuộc đời nàng, đã hạnh phúc, những điều nàng dự đoán các loại khả năng đều không thành sự thật. Nàng chẳng những chiếm được chân tình của Vinh Hi, độc sủng cả hậu cung, không bị phi tần hại chết, cho nên nàng rất hạnh phúc. Nhưng Hiên Viên Hạo Dạ kế thừa ngôi vị hoàng đế, muốn thương tổn, hãm hại Thành Nhi và Y nhi, nàng chính là mất đi tánh mạng cũng sẽ không để hắn thực hiện được.

Hiên Viên Vinh Hi cầm chặt tay Lâm Ánh Nguyệt, kiên định trả lời: “Nguyệt Nhi, lập thái tử, không riêng gì con của ta, mà là người có lòng yêu thương dân chúng thiên hạ. Trước kia ta lo lắng muốn cho hắn lên làm thái tử, nhưng hắn lại ở Giang Nam làm những chuyện như vậy, làm sao ta có thể đem giang sơn giao cho hắn. Người nhẫn tâm như thế, làm sao có thể làm quân chủ Hiên Viên Hoàng triều, thiên hạ dân chúng giao cho hắn có thể bình an sao?”

Lâm Ánh Nguyệt khép lại miệng, không nói thêm nữa, chuyện ở Giang Nam nàng tự nhiên sẽ biết đến. Hiên Viên Hạo Dạ làm những chuyện sai lầm Vinh Hi đều biết cả, cũng lạ chính hắn có lòng tham rất lớn, chẳng những muốn lợi cho bản thân. Trọng yếu nhất còn chiếm công của người khác, bất chấp giết người diệt khẩu, đây là chuyện kiêng kị nhất của Vinh Hi.

Tô Mộ Tịch nhìn đến chúng võ tướng đang quỳ trên mặt đất, một chút biện pháp cũng không có. Những người này đã chẩn bị mà đến, ấn theo tổ chế vừa nói, cũng có hai đại tướng quân cầm binh quyền dẫn đầu.

Thần Hi cung, Hiên Viên Hạo Thành thật vất vả mới mặc xong quần áo, nhìn nhìn xung quanh mới vụng trộm trốn khỏi Thần Hi cung. Dọc theo đường đi, cung nữ nhìn đến nữ tử tạo hình quái dị, trước ngực thũng có phải hay không quá lớn? nữ nhân này ở  trong cung a? Cũng quá…

Mặc kệ các nàng nghĩ như thế nào, Hiên Viên Hạo Thành cước bộ rất nhanh hướng Ngự thư phòng đi đến. Đi vào, nhìn một đám người đang quỳ, nhướng mày. Nhìn thấy Tô Mộ Tịch đứng ở sau cây cột, dừng lại cước bộ. Tịch nhi đợi lát nữa sẽ không ghét bỏ hắn chứ? Người khác như thế nào hắn căn bản không cần biết, dù sao trong mắt bọn họ, hắn vốn là ngốc tử, đứa ngốc đương nhiên sẽ làm chuyện điên rồ không ai nói gì được. Nhưng mà cho dù không có đứng ở bên cạnh Tịch nhi, hắn cũng có thể cảm giác được trên người Tịch nhi phát ra sự bất an.

Buông lỏng mi nhăn trên mặt, hắn phải tin tưởng Tịch nhi. Nhìn đến phòng nhở bên trong Ngự thư phòng, mở cửa ram không có một cung nhân. Trong đầu linh quang chợt lóe, đi vào, lắc lắc ấm trà, bên trong còn chút trà, bưng lên hơi cúi đầu theo trước mặt Tô Mộ Tịch đi qua.

Tô Mộ Tịch cảm xúc đang buộc chăt, nhìn thấy bóng dáng của Hiên Viên Hạo Thành đi qua sợ run một chút, cung nữ này thân hình có chút cao lớn? Chậm đã, quần áo kia, nàng nhìn thế nào lại quen mắt như vậy? Ngay lúc Tô Mộ Tịch còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy cung nữ kia bị Quân Vô Thường đẩy ngã xuống đất.

Đang lúc mọi người còn há hốc mồm, cung nữ ngã ngồi dưới đấy không hề có hình tượng há mồm khóc rống lên. Tại thời điểm mọi người còn ngốc lăng ở đó, Hiên Viên Hạo Thành đứng dậy, đi đến trước cửa Ngự thư phòng vỗ vỗ cửa, vừa khóc, vừa kêu: “Ô Ô ô… Phụ hoàng… Phụ hoàng… Ô ô..” chúng võ tướng đang quỳ ngẫn ra, phụ hoàng, một cái cung nữ cũng có thể kêu sao, đầu của cái cung nữ này có vấn đề đi?

Tại thời điểm mọi người ngốc lăng, Tô Mộ Tịch liền nhìn ra cung nữ kia rõ ràng chính là Hiên Viên Hạo Thành. Hơn nữa chuyện hắn vừa mới làm, mơ hồ cũng đoán được một ít. Nhưng mà, chuyện này là ai dạy hắn? Là quốc sư sao? Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh Hiên Viên Hạo Thành: “Hạo Thành, chàng chạy tới đây làm cái gì?”

Mọi người trương mắt to, Hạo Thành! Hiên Viên Hạo Thành? Không, không có khả năng đi! Nghe được Tô Mộ Tịch xưng hô, ‘Quân Vô Thường’ ánh mắt chợt lóe, thì ra là thế, thật là, hoàn hảo hắn dùng lực đạo không quá nhiều. Bằng không, lúc này Thành hoàng tử không thể đứng dậy nổi.

Ngự thư phòng bên trong, Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt nghe được thanh âm Hiên Viên Hạo Thành, để cho tiểu thái giám mở cửa. Đi tới cửa, thấy một cái cung nữ đang oa miệng khóc lớn, mà thanh âm này là của Thành nhi a! Như thế nào người này…

 Không đợi hai người mở miệng hỏi, Hiên Viên Hạo Thành liền tiến tới trước mặt đế hậu cáo trạng: “Phụ hoàng, mẫu hậu… Ô ô… Quân tướng quân khi dễ Thành nhi… Thành nhi… Thành nhi hảo tâm đem nước cho hắn… Ô ô… Hắn cư nhiên không uống… Còn đẩy ngã Thành nhi… Ô ô… ” Nói xong, đầu liền tiến vào trong lòng Lâm Ánh Nguyệt, giống tiểu hài tử bị người ta khi dễ a.

Tô Mộ Tịch nháy mắt đang ở bên cạnh Hoa Ngữ, Hoa Ngữ hiểu ý. Rất nhanh bưng một khai nước đi xuống, Tô Mộ Tịch cầm lấy khăn tay, lau lớp trang trên mặt Hiên Viên Hạo Thành. Mặc kệ phương pháp hôm nay là do ai nghĩ, không thể làm cho Hạo Thành trả giá uổng phí. Trong chốc lát Tô Mộ Tịch liền lao xong, lộ ra khuôn mặt Hiên Viên Hạo Thành thường ngày, nhìn mắt hắn hồng hồng, trong lòng Tô Mộ Tịch co rút đau đớn.

Nhìn đến khuôn mặt Hiên Viên Hạo Thành, Hiên Viên Vinh Hi phẫn nộ vẫy vẫy long bào đi đến trước mặt ‘Quân Vô Thường’: “Quân đại tướng quân, chuyện vừa rồi ngươi có phải hay không nên nói cho trẫm biết, trọng thương hoàng tử, tội này không thể tha.” Hiên Viên Vinh Hi biết Hiên Viên Hạo Thành vì sao làm như vậy. Lão quốc sư thật không biết nói lý, dám dể con cháu Hiên Viên gia tộc hắn giả làm nữ nhân, lần này không trị tội hắn là không thể.

‘Quân Vô Thường’ thực bình tĩnh lên tiếng trả lời: “Hoàng Thượng, thần cũng không biết vừa rồi cung nữ, nga không, vừa rồi nhân là Thành hoàng tử, nếu là biết thần là vạn vạn không dám đã thương Thành hoàng tử, thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”

Đổi lại bình thường Hiên Viên Vinh Hi khẳng định không nghĩ nói lời này, nhưng lúc này không thể không nói: “Quân Tướng quân, ngươi không biết, Thành hoàng tử là tính tình như thế nào ngươi không phải rõ ràng lắm sao? Dù sao ngươi đã thương hoàng tử, việc này mọi người đều thấy, ngươi còn muốn chống chế.” Người ta nào dám có chống chế, rõ ràng Hoàng Thường lão nhân gia người nghĩ chống chế a! Nhưng mà Hoàng thượng chống chế ai dám nói thêm cái gì?

Đỗ Chính Tông bên cạnh đang muốn mở miệng vì “Quân Vô Thường” nói chuyện, đám người Tô Thanh Hiệp thanh âm tiến vào: “Thần bái kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, Thành hoàng tử, Thành hoàng tử phi.” Nhìn bộ dáng của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Thanh Hiệp đều nhanh xanh mặt, ai dám đem con rể hắn biến thành bộ dáng giống quỷ thế này. Nếu để cho hắn bắt được, hắn nhất định không tha. Nhìn đến đám người đang quỳ liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng, vừa rồi Quân đại tướng quân đẩy bị thương Thành hoàng tử, thần cũng nhìn thấy.”

Tô Thanh Hiệp lời vừa nói xong, quần thần theo sao liền phụ họa theo: “Thần cũng nhìn thấy, Hoàng Thượng chuyện này không thể bỏ qua, bằng không về sau ai còn dám để hoàng tộc vào mắt. Thần thỉnh Hoàng thượng nghiêm trị…. Thỉnh hoàng thượng nghiêm trị…” Trong lúc nhất thời, văn thần đi theo phía sau Tô Thanh Hiệp đều phi thường tức giận, đều ra tiếng yêu cầu nghiêm trị.

Được đến hiệu quả mong muốn, Hiên Viên Hạo Thành chôn ở trong lòng Lâm Ánh Nguyệt, khuôn mặt thản nhiên cười. Lần này, phụ hoàng hẳn là có thể thu hồi binh quyền trong tay Quân Vô Thường. Giống như nhớ tới cái gì, hướng Tô Mộ Tịch nhìn, nhìn thấy nàng trong mắt đảm ưu, trong lòng căn thẳng.

Chờ mọi người ầm ỹ đủ, Hình bộ thượng thư đứng dậy: “Hoàng Thượng, ấn theo pháp chế Hiên Viên Hoàng triều điều thứ chín mươi sáu: ác ý thương tổn hoàng thất con cháu, đoạt lại chức vị, loại bỏ chức tước, chịu một trăm roi hình phạt.” Rõ ràng là vô tình thương tổn, như thế nào lại tựa thành ác ý thương tổn đi?

Hiên Viên Vinh Hi muốn khen thưởng hình bộ thượng thư một chút, người này về sau có chổ tốt dùng a, phụng phịu nói: “Quân Vô Thường, ngươi có biết tội ngươi không.”

‘Quân Vô Thường’ đang muốn ra tiếng phản bác, nhưng mà Hiên Viên Vinh Hi không cho hắn cơ hội, lập tức ra tiếng nói: “Niệm tình ngươi vì Hiên Viên Hoàng triều chinh chiến có công, một trăm roi liền miễn, giao lại binh phù, cáo lão hồi hương đi! Tô Thừa tướng, việc này liền giao cho ngươi đi làm, nếu có người không theo, không cần xin chỉ thị của trẫm, trực tiếp xử lý.” Nói xong mang theo toàn gia rời đi, cũng không cho ‘Quân Vô Thường’ cơ hội kêu oan.

→Chương 68

Bình luận về bài viết này