TSCNPQ 66

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân.

edit:Uni.

Chương 66: Vô Tình chạm mặt Đỗ Chính Liên. 

 Happy New Year  dạo này mình bỏ lơ nên mình xin lỗ…i . làm cho xong mình sẽ edit bộ Trọng Sinh Đích nữ vô song hoặc Trọng Sinh Đích trưởng nữ, mình sẽ rút kinh nghiệm là xem có nhà nào đã đăng chưa.. ko lập lại như bộ này nữa,,, mong mọi người chiếu cố… ah mình cũng sẽ ko ngại các bạn cứ copy tự nhiên…  (Xin lỗi vì đã làm phiền các bạn khi đọc) 

Hiên Viên Hạo Thành sau khi tỉnh lại, trong đầu những điều ngày thường học từ Thái phó và cùng Tô Mộ Tịch làm, đều so với trước kia rõ ràng hơn mấy lần, hơn nữa càng biết vận dụng như thế nào. Giật giật thân mình, cảm thấy trên người tràn ngập một cổ lực lượng vô cùng, đứng lên đem quyền pháp được học luyện lại một chút. Nhìn hai tay, cảm thấy hiện tại cùng trước kia thật sự khác biệt. Nếu tùy tiện thay đổi, người khác khẳng định sẽ hoài nghi không phải hắn nữa, trong lòng cân nhắc, cảm thấy vẫn làm bộ dạng trước kia tốt nhất, miễn cho đến lúc đó người khác lợi dụng điều này mà trừ bỏ hắn.

Quan trọng nhất, hắn sợ Tịch nhi không thích bộ dáng hiện nay của mình? Hắn biết rõ dù bất luận biến thành bộ dáng gì nữa, trong lòng vẫn yêu Tịch nhi như thế sẽ không thay đổi, nhưng Tịch nhi lại không biết, hắn không thể làm cho Tịch nhi lo lắng. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hiên Viên Hạo Thành nhắm lại hai mắt, hắn thực chờ mong cùng Tịch nhi gặp mặt một lần nữa.

— Uni : Ôi Hạo Thành của ta….

Tô Mộ Tịch từ Quan Sư cung trở về thấy Hiên Viên Hạo Thành vẫn còn ngủ, bất đắc dĩ cười cười, đi qua nhéo nhéo cái mũi Hiên Viên Hạo Thành: “Hạo Thành, mặt trời đều chiếu tới mông rồi, còn không mau dậy.” Đêm qua không biết làm gì, mệt mỏi đến vậy sao? Sờ sờ mi mắt Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng xẹt qua cảm xúc ấp áp.

Hiên Viên Hạo Thành làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, mở mắt ra, lấy tay nhu nhu mắt bĩu môi oán giận nói: “Tịch nhi, nàng vừa mới đi chỗ nào, Thành nhi đều không có tìm được nàng.” Nói xong, đem Tô Mộ Tịch ôm vào trong lòng trên tay hơi hơi có chút dùng sức, khống chế không làm đau Tô Mộ Tịch. Trong mắt thần sắc kiên định, Tịch nhi lần này thay đổi Thành nhi đến bảo vệ nàng.

Tô Mộ Tịch cười đẩy Hiên Viên Hạo Thành ra: “Bẩn muốn chết, nhanh đi rửa mặt chải đầu.”

Hiên Viên Hạo Thành trong mắt liền u ám, Tịch nhi lại ghét bỏ hắn bẩn. Đổi làm trước kia, hắn khẳng định ngoan ngoãn đi rửa mặt chải đầu, nhưng mà hiện tại, hắn mới không cần.

Bĩu môi nhìn Tô Mộ Tịch ngoài miệng dùng sức hôn một cái, ngây ngô cười nói: “Hắc hắc, Tịch nhi cùng Thành nhi cùng nhau bẩn thôi.” Chúng ta là vợ chồng, cùng nhau bẩn cũng không sao.

Tô Mộ Tịch bị hành động Hiên Viên Hạo Thành biến thành sợ run một chút, lấy lại tinh thần, cảm thấy Hiên Viên Hạo Thành cùng ngày thường có chút khác biệt. Nhưng mà lại thấy hắn vẫn là vẻ mặt hồn nhiên, không có một tia dị sắc, Tô Mộ Tịch liền cảm thấy mình lo lắng nhiều. Nhéo nhéo mặt: “Quỷ dơ bẩn, nhanh đi rửa mặt chải đầu, bằng không, không cho phép chạm vào Tịch nhi.”

Ách… Thành nhi liền đi.” Không thể được, cho dù hắn hiện tại không giống trước kia, nhưng cũng biết Tịch nhi không thể đắc tội.

Thời gian cứ như vậy liền trôi qua đến năm sau.

Lãnh Kỳ Duệ chịu không nổi Đỗ Chính Liên thúc giục, mới trở về Trọng Ảnh môn một lần. Đỗ Chính Liên thấy Lãnh Kỳ Duệ trở về, bước lên phía trước hỏi: “Sư huynh, bộ dáng động tác thói quen của Quân Vô Thường huynh đã học được hết chưa? Không giống huynh thường ngày, huynh học cái gì đều không quá ba tháng, không phải sao? Lần này vì sao vẫn chưa xong?” Đỗ Chính Liên có chút nóng vội, nếu chuyện tình Quân Vô Thường còn không sớm xử lý, thời gian liền không trùng với thời gian Duyệt Tâm công chúa ở cử. Nếu thời gian không khớp như vậy việc hạ độc Hiên Viên Vinh Hi là không được rồi.

Lãnh Kỳ Duệ cúi đầu, không nói chuyện, hắn không muốn tiếp tục nữa. Chuyện phát sinh tại Giang Nam, hắn nhìn ra được Dạ nhi căn bản một chút yêu dân cũng không có, ngay cả tấm lòng thương người đều không có, như thế nào có thể làm người đứng đầu Hiên Viên Hoàng triều? Chỉ cần nhẫn tâm sao? Nếu bọn họ giúp Dạ nhi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ vì thỏa mãn tư lợi của sư muội và Dạ nhi, như vậy dân chúng thiên hạ sẽ như thế nào? Hơn nữa, Hiên Viên Vinh Hi năm đó mặc dù đối với sư muội có chút vô tình, nhưng không thể phủ nhận hắn là một hoàng đế yêu dân như con. Hiên Viên Vinh Hi năm nay vừa mới bốn mươi, còn có thể tại vị nhiều năm nữa, có thể vì dân chúng làm rất nhiều chuyện. Hắn có chút mê mang, giúp sư muội rốt cuộc có phải đúng hay không đúng?

Thấy Lãnh Kỳ Duệ không nói lời nào, Đỗ Chính Liên khẽ cắn môi, nhất định phải câu dẫn Lãnh Kỳ Duệ, làm cho hắn đối với mình khăng khăng một mực. Nhẹ nhàng tiến sát vào lòng Lãnh Kỳ Duệ, hương thơm như lan, như lúc trẻ ra vẻ trong suốt ánh mắt nhìn Lãnh Kỳ Duệ: “Sư huynh…” Chân khập khiểng, môi in lên môi Lãnh Kỳ Duệ.

Lãnh Kỳ Duệ nhắm mắt lại, ngửi được trên người Đỗ Chính Liên phát ra mùi nồng đậm, trong lòng có chút buồn bực. Từ động tác của Đổ Chính Liên, không phải hắn cho tới nay đều muốn có được sao? Vì sao đến lúc này lại cảm thấy bình thường như thế? Có chút ý nghĩ không muốn?

Hiện tại trong đầu lại hiện lên gương mặt khuynh quốc khuynh thành, còn có nàng chịu đựng rời đi mình, khi đó nói một câu cúi cùng: “Lãnh Kỳ Duệ, ngươi yêu nữ nhân đó, ta cảm thấy ngươi thật đáng thương, ngươi xem đi! Một ngày nào đó sẽ có người trừng trị ả, ả nhất định sẽ chết không được tử tế, ha ha… Bây giờ ta nguyền rủa nữ nhân ngươi âu yếm nhất, ngươi có phải hay không muốn giết ta. Nói cho ngươi biết, ta chẳng quan tâm, có bản lĩnh ngươi giết đi… ” Gằn từng tiếng dù đã qua mười mấy năm vẫn giống nhau như hôm qua. Những lời này giống như lời nguyền, làm cho Lãnh Kỳ Duệ đột nhiên mở mắt, đẩy ra Đỗ Chính Liên. Không phải, không phải, đứa nhỏ không phải sư muội giết….

Đỗ Chính Liên đứng vững, ánh mắt không thể tin nhìn Lãnh Kỳ Duệ, giờ khắc này nàng đã quên ngụy trang trên mặt, biểu tình điều bị Lãnh Kỳ Duệ nhìn thấy rõ ràng. Lẽ nào, nàng năm đó là nói đúng, đứa nhỏ của hắn thật sự bị sư muội hại chết. Không có khả năng, sư muội không phải như vậy…

Đỗ Chính Liên thu hồi tâm thần, thử kêu Lãnh Kỳ Duệ: “Sư huynh, sư huynh…”

Lãnh Kỳ Duệ lấy lại tinh thần: “Sư muội yên tâm đi! Chuyện muội muốn để ta làm, ta sẽ làm tốt.” Nói xong rất nhanh đi ra ngoài, phòng ở làm cho người ta hít thở không thông. Rời đi sau mới hít thật sâu một hơi. Trong lòng lại càng thêm bất an, nếu đứa nhỏ của hắn thật sự bị sư muội giết chết, như vậy nàng thì sao? Sau khi nàng rời đi có còn sống hay không, hay là bị sư muội giết chết.

Lãnh Kỳ Duệ trở lại Quân phủ, thần không biết quỷ không hay nhốt Quân Vô Thường, dựa theo kế hoạch thì Quân Vô Thường chỉ có đường chết, nhưng hắn không muốn lại giết người. Lãnh Kỳ Duệ lập tức dịch dung thành bộ dáng Quân Vô Thường ngủ thẳng trên giường Quân Vô Thường, hắn chính là ‘Quân Vô Thường’. Bởi vì trước đó hắn đã sớm học hết động tác thói quen của Quân Vô Thường, trong phủ ngay cả Quân Mạc Ly ở bên trong đều không có phát hiện hắn căn bản không phải là Lãnh Kỳ Duệ.

Lãnh Kỳ Duệ vừa làm xong, Đỗ Chính Liên lập tức chiếm được tin tức. Dịch dung thành bộ dáng cung nữ, thực dễ dàng đi vào hoàng cung, chuyện Quân Vô Thường nên nói trước với Dạ nhi một tiếng, miễn đến lúc đó lại làm lỗi. Quan trọng nhất, vẫn là làm thế nào để đứa nhỏ trong bụng Tô Mộ Tịch không còn.

Thật khéo đúng lúc Đỗ Chính Liên ở đường nhỏ ngự hoa viên gặp mặt Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch đang tản bộ, áp chế biểu cảm trên mặt không tình nguyện, đi đến trước mặt hai người hơi phúc thân: “Nô tỳ thỉnh an Thành Hoàng tử, Thành hoàng tử phi.” Đáng chết, lại có thể ở trong này gặp gỡ hai cái tiện chủng này, còn phải thỉnh an bọn chúng.

Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Miễn lễ, làm việc của ngươi đi!” Tô Mộ Tịch cũng không chú ý nhiều, ở Ngự hoa viên chạm mặt các tiểu cung nữ là chuyện bình thường, không có gì khả nghi. Chính là cảm thấy truyền đến một loại mùi, làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.

Mùi hương này tự nhiên cũng bay vào mũi Hiên Viên Hạo Thành, không khỏi ngẩn ra, mùi hương này không giống hương hoa bình thường, hơn nữa mùi nồng đậm lại không gay mũi, không giống hương liệu các cung nữ có thể sữ dụng. Hiên Viên Hạo Thành ánh mắt hơi chợt lóe, nhìn cung nữ khom người hành lễ, trong mắt tìm tòi nghiên cứu hơn một chút.

“Hạo Thành, chàng làm sao vậy?” Tô Mộ Tịch nhìn Hiên Viên Hạo Thành đứng bất động, ra tiếng kêu lên.

Hiên Viên Hạo Thành lấy lại tinh thần, ánh mắt đã không còn một tia dị sắc làm cho người khác hoài nghi, mắt to trong suốt nhìn cung nữ ra tiếng hỏi: “Tịch nhi, Thành nhi chính là muốn hỏi một chút vị tỷ tỷ cung nữ này là cung nữ trong cung nào, biết quy củ như vậy hẳn là nên thưởng mới được, nhìn đến chúng ta cũng không có trốn đi, vừa mới chúng ta cũng gặp một cung nữ liền trốn tránh không ra” Hương liệu này vẫn không nên nói với Tịch nhi, mùi hương này nói không chừng là chủ tử thưởng đi!

Tô Mộ Tịch gợi lên khóe miệng cười cười: “Chàng nha, khi nào thì quan tâm tới việc này ?” Nói xong, liền nhìn Đỗ Chính Liên hỏi: “Ngươi là người ở cung nào, ma ma quản sự là ai ?”

Đỗ Chính Liên trong đầu xoay chuyển thật nhanh, lập tức có chút sợ hãi hồi đáp: “Nô tỳ là cung nữ Tử Kim cung, chủ sự mama là Vi ma ma.” Nói như vậy nàng cũng không sợ hai tên này hoài nghi, Vi ma ma cung nữ thủ hạ nhiều như vậy, cũng không có người từng bước tra ra, cho dù tra cũng không có khả năng tra được. Ngốc tử này quả nhiên là đứa ngốc, không có việc gì lại hỏi mấy vấn đề này. Hừ… Vô luận như thế nào đều so ra kém Dạ nhi của nàng, người như vậy căn bản không thể làm hoàng đế. Nhìn đến cái bụng của Tô Mộ Tịch có chút chướng mắt đi.

Nguyên lai là người trong cung Hiên Viên Hạo Dạ, Tô Mộ Tịch nhướng mày, không nói thêm gì. Hiên Viên Hạo Thành gật gật đầu, ngây ngốc mở miệng: “Nguyên lai là người trong cung hoàng huynh, khó trách biết quy củ như vậy, Hoa Ngữ, thưởng.” Trong cung Hoàng huynh, chẳng lẽ là nữ nhân của hoàng huynh? Nhưng mà cung nữ này bộ dạng bình thường, khả năng cũng không lớn. Hương liệu này rốt cuộc là ai thưởng cho nàng?

Hoa Ngữ hơi hơi phúc thân liền đứng ở trước mặt Đỗ Chính Liên, cho nàng một túi bạc. Đỗ Chính Liên trong mắt ánh sáng lạnh hiện lên, tức chết mà, nàng Đỗ Chính Liên khi nào lại phải chịu loại sỉ nhục này? Hai cái tiện chủng này lại dám làm như thế sỉ nhục nàng, nàng cần gì đến mấy đồng bạc này, hừ… Đỗ Chính Liên bị lữa giận mất đi lý trí, quên áp chế biểu tình của mình, hiện tại chỉ là một tiểu cung nữ, hẳn phải lập tức cảm kích tạ ơn.

Hiên Viên Hạo Thành đem biểu tình Đỗ Chính Liên thu hết đáy mắt, là một người cao ngạo, bao nhiêu bạc đó cũng không để vào mắt, người này rốt cuộc là thân phận gì?

Đỗ Chính Liên một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần tạ ơn, đúng vậy, nàng hiện tại là một tiểu cung nữ hèn mọn, như thế nào lại có thể đứng không tạ ơn? Lập tức hơi hơi phúc thân: “Nô tỳ tạ ơn Thành hoàng tử, tạ ơn hoàng tử phi.”

Một hồi lâu không nghe được tiếng động, hơi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt trong suốt của Hiên Viên Hạo Thành đã khôi phục lại. Đỗ Chính Liên sửng sốt, vừa rồi là nàng nhìn lầm đi! Mắt của tên ngốc tử này, làm sao lại trong suốt minh bạch như người cơ trí như vậy, nhất định là nàng nhìn lầm rồi. Năm đó nàng hạ độc Lâm Ánh Nguyệt chính là độc diễm nhiệt* căn bản không có thuốc giải, nếu không phải tiện nhân Lâm Ánh Nguyệt vì bảo trụ đứa nhỏ trong bụng, ở hồ băng ngâm hai ngày hai đêm, thì nơi nào có Hiên Viên Hạo Thành tồn tại. Đáng tiếc Lâm Ánh Nguyệt nhận hết tra tấn sinh hạ đứa nhỏ, bị độc diễm nhiệt ảnh hưởng làm đầu óc ngu si, sinh hạ chính là một tên ngốc a.

*焰热毒 (yàn rè dú) : diễm nhiệt độc, 焰 (yàn) : là diễm, ngọn lữa; 热(rè): nhiệt, nóng ; 毒(dú): chất độc.

“Tịch nhi, chúng ta đi nơi đó xem hoa nhỏ vừa mới nở đi, Y nhi nói nhìn rất đẹp.” Hiên Viên Hạo Thành giả bộ như không thấy được ánh mắt Đỗ Chính Liên đang tìm tòi nghiên cứu, như thường ngày giúp đỡ Tô Mộ Tịch đi.

Đỗ Chính Liên oán hận trừng mắt hai người rời đi, đi đến nơi yên tĩnh cầm trong tay túi bạc hung hăn ném xuống đất, Phi.. Hai cái tiểu tiện chủng, chờ ta làm Thái Hậu, nhất định phải cho các ngươi sống không bằng chết.

Tử Kim cung, Hiên Viên Hạo Dạ nghe xong lời Đỗ Chính Liên nói, trong mắt vui vẻ: “Mẫu… Chủ nhân, ngài nói là thật chăng? Lãnh thúc thúc đã thành công giả dạng Quân Vô Thường, như vậy, của kế hoạch chúng ta có phải hay không có thể thực hiện rồi?” Chỉ cần “Quân Vô Thường” cùng cậu mang theo chúng võ tướng cùng nhau thỉnh phụ hoàng lập mình làm thái tử, như vậy, phụ hoàng khẳng định không thể không lập, hai người đang cầm binh quyền, phụ hoàng làm sao có thể không kiêng kị? Chỉ cần mình làm thái tử, không bao lâu là có thể làm Hoàng đế.

“Ừh, sự tình quả thật thuận lợi như thế, chỉ cần Quân Vô Thường liên hợp với cậu ngươi cùng Trưởng công chúa, chọn một cái thời gian cùng thỉnh chỉ đến Ngự thư phòng. Lần này, Hiên Viên Vinh Hi thế nào cũng phải cho ngươi ngồi lên ngôi vị thái tử.” Đỗ Chính Liên trong mắt hiện lên một tia chắc chắn. Vốn trực tiếp hạ độc Hiên Viên Vinh Hi, sau đó làm cho Quân Vô Thường cùng ca ca giúp đỡ Dạ nhi lên ngôi hoàng đế cũng có thể. Nhưng dạng này phiêu lưu quá lớn.

 Hiên Viên Hạo Thành là con rể của Tô Thanh Hiệp, lão già này không có khả năng mặc kệ. Đến lúc đó hắn liên hợp chúng văn thần không cần binh cũng có thể giải quyết, nếu Dạ nhi là Thái tử danh chính ngôn thuận kế thừa hoàng vị, ai dám nói thêm cái gì. Hơn nữa nếu Dạ nhi danh bất chính ngôn không thuận lên vị trí Thái tử, như vậy nàng sẽ không thể nhanh thu thập Lâm Ánh Nguyệt cùng bọn Hiên Viên Hạo Thành.

“Chủ nhân, cám ơn người vì Dạ nhi làm hết thảy.” Có ngôi vị hoàng đế, liền có địa vị tối cao nhất, muốn làm cho ai chết, hắn nhất định phải chết. Làm được hoàng đế, là có thể cao cao tại thượng coi rẻ mọi người.

“Ừ , Dạ nhi biết là tốt rồi. Mặt khác, nghiệt chủng trong bụng Tô Mộ Tịch không thể cho nàng sinh hạ được. Nếu kê đơn cùng ám sát đều làm cho bọn chúng tránh thoát, ngươi phái người đụng mạnh vào nàng, bụng nàng hiện tại đã rất lớn, không bao lâu sẽ muốn sinh, nàng ta sẽ chịu không nổi va chạm.” Thủ đoạn này tuy rằng hơi ngu ngốc, nhưng là trực tiếp nhất, chỉ cần phái người đi đã chết, chết liền không có đối chứng, ai có thể hoài nghi Dạ nhi làm.

Hiên Viên Hạo Dạ nghe xong, nghĩ nghĩ trả lời: “Chủ nhân, lúc này Dạ nhi cảm thấy vẫn là không động thủ tốt hơn.”

Nhìn thấy mắt Đỗ Chính Liên mắt ánh sáng lạnh, Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu: “Chủ nhân, người nghe Dạ nhi nói xong. Thời gian lúc trước ám sát Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành, phụ hoàng tất nhiên là hoài nghi đến Dạ nhi, thời gian này phụ hoàng cũng chưa đem công việc gì phái Dạ nhi làm. Nếu, lúc này chúng ta lại động vào Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành, phụ hoàng lại càng không thể để Dạ nhi làm Thái tử, một cái cũng không tốt. Phụ hoàng trực tiếp truyền ngôi cho Vinh Huân Vương thì liền xong rồi.

Hơn nữa nếu kế hoạch chúng ta lần này lại không thành công không phải cho Tô Mộ Tịch tỉnh ngộ ra, càng đề phòng chúng ta sao? Không bằng chúng ta im lặng một đoạn thời gian, làm cho nàng cảm thấy an toan. Đến lúc nàng sinh sản, an bài người của chúng ta vào, có thể thần không biết quỷ không hay trừ bỏ đứa nhỏ, cũng có thể làm cho Phụ hoàng không thể nghi ngờ đến Dạ nhi. Trong cung đứa trẻ chết non cùng khó sinh rất nhiều, người khác tra cung không được gì ?” Tô Mộ Tịch không nên trách ta, muốn trách, thì trách chính ngươi gả sai người rồi.

Đỗ Chính Liên nghe xong, còn thật sự nghĩ nghĩ, cảm thấy Hiên Viên Hạo Dạ nói đúng: “Kia, đến lúc đó chuyện này ta mình xuất mã, cam đoan vạn vô nhất thất*.” Xem ra nàng đi ngoài cung tìm một bà mụ học tập một chút.

*万无一失. vạn vô nhất thất : chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào.

Hiên Viên Hạo Dạ nhìn Đỗ Chính Liên nghe xong lời mình nói, không biết là nhẹ nhàng thở ra: “Chủ nhân phán đoán sáng suốt.”

Hai mươi lăm tháng giêng, Quân Vô Thường cùng Đỗ Chính Tông mang theo chúng võ tướng, cùng nhau quỳ gối bên ngoài Ngự thư phòng. Nói rõ, hoàng đế tuổi đã đến bốn mươi, ấn tổ chế phải lập thái tử. Nếu không lập, bọn họ liền quỳ thẳng không dậy.

Hiên Viên Vinh Hi ở Ngự thư phòng mặt co mày cáu, không có một chút biện pháp. Đỗ Chính Tông cùng Quân Vô Thường bọn họ đều là ấn Hiên Viên hoàng triều tổ chế, hắn căn bản tìm không thấy lý do không thừa nhận. Hiện tại, nên làm thế nào mới tốt? Chẳng lẽ thật sự muốn lập Dạ nhi làm thái tử sao? Không được, quyết định không được, chuyện ở Giang Nam, thực xác minh cho hắn biết Hiên Viên Hạo Dạ tuyệt đối không thể làm hoàng đế.

→Chương 67

Bình luận về bài viết này