TSCNPQ Phiên Ngoại

Phiên Ngoại

edit:Uni.

Thời gian, vội vàng qua mười lăm năm, Hiên Viên Vinh Hi nhân thân thể không tốt đã muốn hạ thánh chỉ, hắn băng hà sau sẽ để Hiên Viên Minh Nhật lên kế thừa ngôi vị hoàng đế, hấp hối hết sức đem Hiên Viên Minh Nhật gọi đến trước giường, công đạo rất nhiều chuyện.

Sau đó Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch hai người cùng nhau đi vào. Hiên Viên Vinh Hi nhìn ánh mắt hai người, nghĩ đến bộ dáng hai đứa cùng nhau đi đến thỉnh an hắn cùng Nguyệt nhi. Trầm mặc thật lâu, Hiên Viên Vinh Hi nhìn Tô Mộ Tịch chậm rãi ra tiếng: “Tịch nhi, con có trách trẫm mạnh mẽ đem con gả cho Thành nhi không?”

“Tuyệt đối không có……” Kiếp trước là chính nàng không hiểu tích phúc, mới có thể oán hận. Nhưng này một đời sẽ không, đời này chỉ có chính là cảm tạ mà thôi.

“Kia…… Kia trẫm an tâm, Thành nhi phải đối tốt với Tịch nhi, nàng là thê tử của con, nàng sẽ cùng con đi hết cả đời.” Có Minh Nhật thông minh  kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại có Minh Văn cùng Minh Võ toàn lực phụ tá, Hiên Viên hoàng triều giang sơn hắn không lo lắng , nhưng hắn tối không yên lòng chính là đứa nhỏ Thành nhi này.

Hiên Viên Hạo Thành mắt hồng hồng, liều mạng gật đầu: “Phụ hoàng, Thành nhi biết, nhưng Thành nhi không muốn ngươi đi, ngươi cùng mẫu hậu cũng phải bồi Thành nhi cả đời.” Phụ hoàng phải đi sao? Người còn có thể sẽ không trở về? Nếu không trở lại, Thành nhi sẽ không làm cho người đi.

Hiên Viên Vinh Hi suy yếu cười cười: “Tịch nhi, ngốc tiểu tử này liền giao cho con, con nên chiếu cố tốt hắn, phiền toái con. Còn có, để cho ngươi đệ đệ con phải đối tốt với Y nhi, bằng không trẫm sẽ không bỏ qua hắn.”

“Phụ hoàng, Tịch nhi biết.” Hai cái oán gia có thể đi đến cùng nhau cũng là một loại duyên phận, tin tưởng Dập nhi cũng là thiệt tình với tiểu công chúa . Nàng trước kia còn sợ, Tô gia đã có một công chúa làm con dâu, hoàng thượng sẽ không cho Y nhi gả đến Tô gia, không nghĩ đến hoàng Thượng sẽ đồng ý. Hiện tại chỉ có nhị ca ở trên triều đình, hoàng thượng hẳn là yên tâm.

“Đi ra ngoài đi! Trẫm thời gian cũng đến.” Hắn mệnh này, là Thành nhi cùng Tịch nhi vì hắn kiếm trở về. Sống lâu hơn mười mấy năm, chính là chờ Minh Nhật lớn lên thôi, chính là đáng tiếc bây giờ còn không tìm được đứa nhỏ Minh Nguyệt kia, nàng là nữ nhi duy nhất Thành nhi!

Lâm Ánh Nguyệt vỗ vỗ tay Hiên Viên Vinh Hi, đối Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch dặn một ít chuyện, liền làm cho bọn họ rời đi. Hiên Viên Hạo Thành lôi kéo mạng giường, liều mạng lắc đầu, không biết vì sao? Hắn biết hắn vừa đi, vĩnh viễn sẽ không thấy được phụ hoàng cùng mẫu hậu.

“Thành nhi nghe lời, bằng không mẫu hậu sẽ không vui.” Lâm Ánh Nguyệt tuy rằng không muốn, nhưng là biết Hiên Viên Vinh Hi đã đến giờ, hơn nữa hắn nhất định không muốn Thành nhi nhìn thấy hắn mất.

“Mẫu, mẫu hậu, Thành nhi không đi, Thành nhi không đi, mẫu hậu không vui Thành nhi cũng không đi……” Hiên Viên Hạo Thành sớm nước mắt lưng tròng, lúc này đây mẫu hậu không vui hắn cũng không đi, đi rồi sẽ không gặp được phụ hoàng cùng mẫu hậu…

Lâm Ánh Nguyệt nhìn sang Tô Mộ Tịch xin giúp đỡ. Tô Mộ Tịch trong lòng cũng nghĩ không muốn Hạo Thành nhìn đến chuyện tàn nhẫn này, quay đầu nhìn về phía bộ dáng đáng thương của Hạo Thành: “Hạo Thành, cùng Tịch nhi đi ra ngoài được không?, mẫu hậu cùng phụ vương còn có chuyện muốn nói. Hạo Thành ở trong này không có phương tiện, chốc lát nữa chúng ta lại vào được không.” Tô Mộ Tịch lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành, đi ra ngoài điện. Mẫu hậu, sơ là muốn cùng phụ hoàng cùng đi! Bằng không phụ hoàng đối với ai đều nói di ngôn duy chỉ có mẫu hậu là không có. Phụ hoàng cùng mẫu hậu trong lúc đó là tình lạnh nhạt như nước, kiếp trước mẫu hậu nếu không phải lo lắng Hạo Thành chỉ sợ đã sớm đi theo. Loại tâm tình này nàng có thể lý giải, nếu Hạo Thành trước nàng mà đi, nàng cũng sẽ làm chuyện giống như vậy, cho nên muốn thành toàn cho mẫu hậu. Hơn nữa loại đau lòng mất đi người chí thân này, nàng cũng không muốn cho Hạo Thành nhìn thấy, sẽ ít đau một chút.

“Không…… Không muốn…… Thành nhi không muốn….” Phụ hoàng phải đi, Thành nhi không thể rời đi , Thành nhi nhìn phụ hoàng đi.

“Hạo Thành, nghe lời được không? chàng cũng không muốn phụ hoàng cùng mẫu hậu không vui đúng hay không?” Tô Mộ Tịch đặt chân bước, rất kiên nhẫn nói với Hạo Thành. Nghe xong lời Tô Mộ Tịch nói Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu, không muốn rời đi nhìn Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt thêm, thế này mới không tình nguyện cùng Tô Mộ Tịch đi ra nội điện.

Ngoài điện, đám người Hiên Viên Minh Nhật đi đến. Đã mười bảy tuổi thiếu niên Hiên Viên Minh Nhật đi đến bên người hai người: “Cha nương, Hoàng gia gia người?” Nhận được ánh mắt của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Minh Nhật im mồm không dám hỏi thêm một tiếng. Hiên Viên Minh Văn cùng Hiên Viên Minh Võ cũng biết được là cái gì, cũng không hỏi một lời.

Không bao lâu, nội điện lưu lại Quý công công liền truyền ra: “Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương, nhất …… Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương, nhất ……”

Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt lễ tang qua đi, toàn bộ hoàng cung đều lạnh lùng hơn. Hiên Viên Hạo Thành qua một đoạn thời gian dài cũng không thèm để ý tới người nào. Hiên Viên Minh Nhật sau khi lễ tan của hai người qua đi, liền đi lên ngôi vị hoàng đế, tôn Hiên Viên Hạo Thành làm Thái Thượng Hoàng, tôn Tô Mộ Tịch làm Hoàng Thái Hậu. Hiên Viên Minh Văn cùng Hiên Viên Minh Võ phân biệt là Văn Thân Vương cùng Võ Thân Vương. Còn không tìm thấy Hiên Viên Minh Nguyệt cũng được che làm Minh Nguyệt công chúa.

Một năm sau, Hiên Viên Minh Nhật kế vị lần đầu tiên mở lại khoa cử bắt đầu tiến hành. Trải qua tầng tầng các cuộc thi, cuối cùng trên điện chỉ còn ba thí sinh. Hiên Viên Minh Nhật lại ra một đạo đề, làm cho ba người tại hiện trường trả lời. Cuối cùng, một người tên là Khâu Minh Thông đáp án cùng với trong lòng Hiên Viên Minh Nhất nghĩ rất giống nhau. Cuối cùng Khâu Minh Thông đạt chức Trạng nguyên, những người khác phân biệt là bảng nhãn cùng thám hoa.

          Trạng nguyên này tự nhiên là muốn giữ bên người để bồi dưỡng, ở chung thời gian càng lâu Hiên Viên Minh Nhật đối với Khâu Minh Thông lại càng thích, rõ ràng chính là nhất giới bố y, lại có thể tài học giỏi như vậy, hắn là làm như thế nào? Hôm nay Khâu Minh Thông cùng Hiên Viên Minh Nhật xem xong tấu chương, Hiên Viên Minh Nhật nén không được trong lòng hiếu kì ra tiếng hỏi: “Minh Thông, trẫm hỏi khanh, khanh chỉ là một giới bố y, làm sao có tài học giỏi như thế”

Khâu Minh Thông sợ run một chút, trên mặt lại mang vẻ sủng nịnh đầy ý cười lát sau mới trả lời: “Vì thê tử của thần.”

“Nga, là vì sao?” Hiên Viên Minh Nhật cũng không biết chính mình làm sao vậy, ngày thường hắn cũng không bát quái như vậy , nhưng hắn trong lòng có loại cảm giác, có lẽ này Khâu Minh Thông cùng muội muội thất lạc nhiều năm có liên hệ nào đó.

“Chỉ có còn thật sự tài học thi đậu công danh mới có bản lĩnh che chở nàng cùng giúp nàng tìm được thân sinh cha mẹ, thần thê tử ngây ngốc , thần đành phải vất vả một ít.” Khâu Minh Thông trên mặt tuy có bất đắc dĩ nhưng càng nhiều là sủng nịch.

Hiên Viên Minh Nhật há mồm, còn chuẩn bị hỏi nhiều lại thấy không ổn chỉ phải từ bỏ. Nghĩ đến mẫu hậu năm ngày sau làm thưởng Thu Nguyệt yến, lấy Khâu Minh Thông hiện tại phẩm chất là không có khả năng tham gia , nhưng giống như có cái gì gọi Hiên Viên Minh Nhật hắn, hắn nghĩ nghĩ mở miệng nói: “Minh Thông, năm ngày sau thưởng yến Thu Nguyệt mang theo thê tử của Khanh cùng nhau tiến cung đi, trẫm rất muốn nhìn xem là một cái ngây ngốc nữ tử như thế nào có thể làm cho Minh Thông đại tài tử vì nàng ái mộ. Trẫm có nghe nói , Tô thừa tướng đều muốn đem nữ nhi gả cho Khanh đi, đáng tiếc Khanh còn không cảm kích.” Hiên Viên Minh Nhật trong miệng Tô thừa tướng, tự nhiên không phải Tô Thanh Hiệp mà là Tô Hoành Xán.

“Thần, tạ hoàng thượng ân điển.” Đối với  chuyện Tô thừa tướng nữ nhi Khâu Minh Thông cười mà không đáp, hắn cùng Ninh nhi đã trải qua nhiều như vậy rốt cục đi tới cùng nhau, hắn làm sao có thể vì quyền lợi thú nữ nhân khác.

Trong chốc lát, Khâu Minh Thông nghĩ đến nha đầu khi nếu biết mình có thể đi vào cung không biết bộ dáng cao hứng đến mức nào nữa, nghĩ đến bộ dáng nàng vui vẻ, Khâu Minh Thông trên mặt liền tươi cười lớn hơn nữa. Không biết bì sao nhìn đến Khâu Minh Thông cười, Hiên Viên Minh Nhật đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt đây?

Năm ngày sau, Minh Nguyệt cung toàn cung cao thấp đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi phàm. Khâu Minh Thông mang theo chính mình tiểu thê tử xuống xe ngựa, Khâu Tiểu Ninh xuống xe ngựa liền giương to mắt sáng lóe nhìn đông xem tây sợ bỏ lỡ cái gì. Khâu Minh Thông lôi kéo tay Khâu Tiểu Ninh, bất đắc dĩ ra tiếng nói: “Ninh nhi, nàng sẽ chú ý hình tượng chút đi, bị nhân nhìn đến sẽ chê cười nàng là một thổ nương tử a.”

Khâu Tiểu Ninh bĩu môi: “Thổ bao tử liền thổ bao tử, có thể nhìn những thứ đẹp thế này cũng thành, ta mới mặc keeh những người khác nói như thế nào.” Thật vất vả có thể đi vào cung, nàng mới mặc kệ. Hơn nữa, thổ bao tử thì có sao, là những người này không có ánh mắt thưởng thức, hừ…

Khâu Minh Thông khóe miệng tươi cười càng rộng nắm lấy tay Khâu Tiểu Ninh, hai người cùng nhau đi vào Minh Nguyệt cung. Vừa mới tiến môn, liền gặp được thừa tướng Tô Hoành Xán, vừa thấy cừu tiểu tử không biết phân biệt Khâu Minh Thông liền giận muốn đánh hắn một cái, nữ nhi hắn tốt biết mấy, lại bị tiểu tử này ghét bỏ.

“Gặp qua thừa tướng đại nhân.” Khâu Minh Thông làm như không chú ý biểu tình của Tô Hoành Xán, hướng hắn chắp tay. Không nghĩ, nghe xong lời hắn nói Khâu Tiểu Ninh nhảy dựng lên chỉ vào Tô Hoành Xán: “Ngươi chính là cái kia tưởng đem nữ nhi gả cho phu quân ta gian tướng a?”

Tô Hoành Xán thế này mới đem ánh mắt chuyển hướng Khâu Tiểu Ninh, vừa thấy, đều đã quên tức giận. Nha đầu kia bộ dạng như thế nào giống như nha đầu Tịch nhi vậy, đúng chính là ánh mắt không giống, giống Hạo Thành hơn. Không được, hắn chạy nhanh đi nói cho Tịch nhi đi. Nghĩ, Tô Hoành Xán liền chạy đi.

Nhìn hắn vội vàng chạy xa, Khâu Tiểu Ninh mạc danh kỳ diệu: “Gian tướng này, hắn làm sao vậy?”

“Không được nói như vậy, lại nói thế nào hắn cũng là thừa tướng.”

Khâu Tiểu Ninh cũng biết chính mình vừa mới quá mức, nhưng là nàng nhất tưởng đến cái tên thừa tướng kia muốn đem nữ nhi gả cho ca ca nàng liền tức giân!

“Quên đi, chúng ta mau vào đi thôi, bằng không một hồi không có đồ ăn ngon .” Khâu Minh Thông biết Khâu Tiểu Ninh vừa rồi vì sao, trong lòng âm thầm cao hứng, bất quá trên mặt sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Hai người mới vừa đi tới cửa, đoàn người liền vội vàng hướng bọn họ đến đây. Cái này Khâu Tiểu Ninh dọa ở, nàng đã nói một câu gian tướng mà thôi, không có như vậy nghiêm trọng đi! Mặc kệ trước trốn sau lưng ca ca rồi nói sau, cho dù có chuyện, còn có ca ca che cho a.

Khâu Minh Thông coi như trấn định, cấp Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch thỉnh quá an, liền ngoan ngoãn đứng. Tô Mộ Tịch đổ không chú ý Khâu Minh Thông, chỉ hướng người phía sau lưng hắn xem, Hiên Viên Hạo Thành cũng là oai đầu xem, hai vợ chồng hành động dọa Khâu Tiểu Ninh đang núp phía sau, Khâu Minh Thông ngăn trở không cho bọn họ nhìn.

Không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành bĩu môi trách cứ: “Tịch nhi, ta nhìn không thấy Minh Nguyệt, nhị ca có phải hay không gạt chúng ta.” Khâu Minh Thông nhìn Thái thượng hoàng như vậy, như thế nào bộ dáng vừa rồi lại rất giống Ninh nhi.

Tô Mộ Tịch trắng mắt liếc Hiên Viên Hạo Thành một cái, ho nhẹ một tiếng ra tiếng nói: “Khâu phu nhân như thế nào cũng không đi ra hành lễ, ai gia cùng thái thượng hoàng còn đang chờ đây?”

Tô Mộ Tịch nói làm cho Khâu Tiểu Ninh giật mình, sợ hãi chui ra: “Ninh Nhi thỉnh an thái thượng hoàng cùng hoàng thái hậu.”

Vừa thấy mặt Khâu Tiểu Ninh, Tô Mộ Tịch suýt nữa khóc a, Hiên Viên Hạo Thành đứng ở trước mặt Khâu Tiểu Ninh nhìn nhìn lại chạy về bên người Tô Mộ Tịch, khẳng định nói: “Tịch nhi, nàng chính là Minh Nguyệt của chúng ta, chúng ta chỉ kéo nữ nhi lại a, bằng không nữ nhi lại đi thì làm sao bây giờ?”

Nghe xong lời Hiên Viên Hạo Thành nói, Khâu Minh Thông trong lòng cả kinh, nhìn nhìn Tô Mộ Tịch nhìn nhìn Khâu Tiểu Ninh. Hiểu được , hắn tự nhiên lại cưới được một kim chi ngọc diệp công chúa.

Chỉ có Khâu Tiểu Ninh vô tội nhìn Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch, còn chưa hiểu được tại sao lại như thế này?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Toàn văn kết thúc, đây là ta đáp ứng mọi người .

Kết thúc… mong gặp các bạn ở các truyện sau:

Truyện được post tại trang cộng đồng chia sẽ: https://nhuvancac.wordpress.com/

Truyện về con gái Tô Mộ Tịch và Hạo Thành có tựa là : Trọng Sinh chi ngốc thê…

Truyện về Triệu Thiên Vân có tựa là: Trọng sinh chi cặn bả nam cút xa một chút.

Bình luận về bài viết này