TSCNPQ 70

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân 

Tác giả : Phượng Vân
Edit : Uni ta

Chương 70: Long Phượng Trình Tường.

Hiên Viên Hạo Dạ vội vàng chạy tới Đông điện Thần Hi Cung, thấy cung nữ đang ra ra vào vào, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu thống khổ của Tô Mộ Tịch, nắm tay dùng sức nắm chặt. Hiên Viên Vinh Hi nhìn đám người Hiên Viên Hạo Dạ liếc mắt một cái, cũng không nói thêm gì.

Hiên Viên Hạo Dạ đi tới hành lễ xong đứng lên, trông thấy “Đỗ ma ma” đứng ở một bên, trong lòng cả kinh, nàng như thế nào vẫn chưa tiến vào? Lập tức mới nhớ tới vừa rồi biểu tình quá mức, hắn hiện tại đang ở Thần Hi cung, thấy mọi người cũng không chú ý tới hắn, thế này mới nhẹ nhàng thở ra tiếng: “Mọi người đều vội vàng, ngươi đứng đây làm gì? Còn không mau tiến vào hỗ trợ.”

Đỗ Chính Liên vội hành lễ, liền chuẩn bị tiến vào nội điện, đi tới cửa lại bị Hiên Viên Hạo Thành cản lại. Hiên Viên Hạo Thành chỉ chỉ đứng bên cạnh một cái cung nữ: “Ngươi đi vào hỗ trợ.” Lại bĩu môi chỉ chỉ Đỗ Chính Liên: “Ngươi, bổn hoàng tử nói không được đi vào.”

Hiên Viên Hạo Dạ ánh mắt chợt lóe, ra tiếng nói: “Hoàng đệ, đừng tùy hứng, nàng là ma ma đỡ đẻ đi vào có thể hỗ trợ.” Hiên Viên Hạo Dạ làm cũng ra dáng thực lo lắng, vẻ mặt huynh trưởng tốt bộ dáng từ ái nhìn Hiên Viên Hạo Thành.

Hiên Viên Hạo Thành nhìn hắn một cái, tiếp tục đứng, tỏ vẻ không cho. Nếu vừa rồi Hiên Viên Hạo Thành chỉ là hoài nghi ma ma này là người của Hiên Viên Hạo Dạ. Nhưng hiện tại liền xác định, hoàng huynh, ngươi muốn làm cái gì đừng tưởng là ta không biết. Yên tâm đi, Thành nhi sẽ không cho ngươi thực hiện được.

“Dạ nhi không cần lời, tùy Thành nhi đi! Chỉ là một ma ma đỡ đẻ mà thôi, bên trong cũng không thiếu người như nàng.” Lâm Ánh Nguyệt nhìn Hiên Viên Hạo Dạ liếc mắt một cái, đối với ánh mắt của hắn nhìn Thành nhi cảm thấy có chút ác tâm, đứa nhỏ này càng lớn càng hội diễn trò.

Đỗ Chính Liên khuôn mặt cuối thấp đều nhanh bị tức đến phát cáu, đáng chết, muốn như thế nào mới có thể đi vào. Thấy thời gian đều nhanh qua một hai canh giờ, Tô Mộ Tịch sợ là sắp sinh xong, nếu không đi vào liền chậm. Đỗ Chính Liên lòng vắt ngang, bùm một tiếng quỳ xuống: “Thành hoàng tử, xin người để cho nô tỳ đi vào thôi! Thành Hoàng tử phi tới canh giờ này còn chưa sinh hạ, thời gian càng kéo dài đối với thân thể của nàng càng bất lợi a!” Hôm nay hết thảy, một ngày nào đó nàng sẽ trả gấp bội cho bọn hắn.

Hiên Viên Hạo Thành làm như không có nghe lời của nàng nói, lúc này hắn không có nhiều tâm tư đến thu thập nàng, Tịch nhi còn ở bên trong còn đau lắm. Mắt thấy Hiên Viên Hạo Thành không cho, trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ cùng Đỗ Chính Liên âm thầm nguyền rủa. Đứa nhỏ trong bụng Tô Mộ Tịch sinh hạ ra đều là ngốc tử mới tốt

Đến buổi tối giờ tý, bên trong vẫn là không hề động tĩnh, Tô Mộ Tịch tiếng kêu cũng càng ngày càng yếu. Hiên Viên Hạo Thành nôn nóng xoay quanh, thời điểm đang muốn tiếng vào, một đạo tiếng khóc vang dội rơi vào tai mọi người. Hoàng thượng cùng đám người Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở ra. Hiên Viên Hạo Dạ cùng Đỗ Chính Liên tâm đều rớt xuống đáy cốc, lại có thể bình an sinh.

Không bao lâu, một ma ma đỡ đẻ liền ôm đứa nhỏ đi ra. Vẻ mặt ý cười quỳ xuống báo hỉ: “Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cùng Thành Hoàng tử, Thành hoàng tử phi bình an sinh hạ long tôn, là một vị long tử.”

Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt nhãn tình sáng lên, Hiên Viên Vinh Hi lập tức tiếp nhận đứa nhỏ trong tay ma ma, hai người giống như nhặt được bảo bối. Hiên Viên Hạo Thành động tác không nhúc nhích, vẫn như cũ nhìn nội điện, thẳng đến đạo tiếng khóc thứ hai vang lên, mới hơi thoáng nhẹ nhàng thở ra. Không bao lâu, một cái ma ma khác lại ôm đứa nhỏ đi ra quỳ chúc mừng. Hiên Viên Hạo Thành tiếp nhận nữ nhi, vội hỏi: “Tịch nhi đâu, nàng không sao chứ!”

Ma ma đỡ đẻ lập tức hành lễ: “Hồi Thành hoàng tử, Thành hoàng tử phi không có việc gì, chính là mệt mỏi đang ngủ. Một hồi bọn nô tỳ thu thập xong, ngài có thể đi vào xem nàng.” Thành hoàng tử này, thật đúng là khẩn trương Thành Hoàng tử phi. Trước kia, gặp nhiều vương công quý tộc biết là con liền ôm đau, làm sao còn có thể để ý tới phu nhân chết sống.

Hiên Viên Hạo Thành thế này mới cười cười, cúi đầu xem nữ nhi mình đang ôm trong ngực, thật nhiều nếp nhăn, hắn lại cảm thấy rất đẹp, bộ dạng xinh đẹp giống Tịch nhi. Thật là đẹp mắt, về sau trừ bỏ Tịch nhi, hắn yêu thương nữ nhi nhất. Trời mới biết, đứa nhỏ mới sinh nơi đó nhìn ra được lớn lên giống ai. Bên cạnh Hiên Viên Vinh Hi ôm nam hài, oa oa khóc rống lên, tựa hồ đã biết phụ thân mình trong lòng chỉ sủng ái muội muội.

Đỗ Chính Liên xem tình huống này, chỉ có thể cắn răng lui đi ra ngoài, ngốc tử này trăm phương nghìn kế không cho nàng đi vào khẳng định là phát hiện cái gì, đợi lát nữa mọi người phát hiện nàng sẽ không ổn.

Hiên Viên Vinh Hi đem đứa nhỏ phóng tới trong lòng Lâm Ánh Nguyệt, cười nói: “Tốt, tốt, một nam một nữ, vừa vặn long phượng trình tường. Hôm nay Thần Hi cung các cung nữ ma ma.. thưởng một năm tiền tiêu hàng tháng, đợi đứa nhỏ đầy tháng, trẫm sẽ đích thân ban cho danh tự” Thật tốt quá, có lẽ lời quốc sư nói là đúng, hắn đã sớm giúp mình tuyển được người thừa kế giang sơn. Nhìn trong lòng đứa nhỏ chắc nịch, Hiên Viên Vinh Hi kích động không biết nói cái gì cho phải.

Mọi người quỳ xuống khấu tạ hoàng ân. Hiên Viên Hạo Dạ cố gắng áp chế biểu tình  trong lòng, cười chúc mừng nói: “Nhi thần chúc mừng phụ hoàng, cũng chúc mừng hoàng đệ.”

Xong rồi, đứa nhỏ sinh hạ sẽ không dễ xuống tay như còn ở trong bụng. Hơn nữa Tô Mộ Tịch lại sinh hạ Long Phượng thai hiếm thấy như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ coi trọng, hắn nghĩ xuống tay khó càng thêm khó. Xem ra, chỉ có thể làm một bước cuối cùng kế hoạch

Hiên Viên Vinh Hi gật gật đầu: “Ngươi cũng đừng chúc mừng Thành nhi, khi nào thì có thể làm cho trẫm ẩm long tôn?” Rốt cục thì đứa nhỏ của Dạ nhi, có cũng không tốt, cũng không có thể không cần.

Không bao lâu, nội điện cung nữ đều lui đi ra, Hiên Viên Hạo Thành ôm nữ nhi đi vào. Đem nữ nhi tới bên cạnh Tô Mộ Tịch, lại tiếp nhận nhi tử Hiên Viên Hạo Y đưa qua, còn thực sự nhìn nhìn, cũng đem hắn đặt cạnh nữ nhi.

Hiên Viên Vinh Y thất vậy, vẫy vẫy tay cho lui xuống ma ma cùng cung nữ cả phòng. Tất cả mọi người đều lui xuống, Hiên Viên Hạo Thành trên mặt biểu tình liền biến đổi, gợi lên khóe môi cười cười. Ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn ba người ngủ cùng một chổ. Mềm lòng không thể tưởng tượng nổi, dù trả giá sinh mệnh của hắn, hắn cũng sẽ bảo vệ bọn họ của đời đều chu toàn.

Tô Mộ Tịch ngủ một đêm, ngày hôm sau trời mới sáng liền mở mắt. Nhìn bên cạnh hai cái hài tử đang ngủ, trong lòng ấm áp, đứa nhỏ, hai cái đứa nhỏ này đều là nàng tự mình sinh hạ. Nhẹ nhàng hôn lên trán của bọn họ một cái. Mới nhìn đến đang ngồi bên giường Hiên Viên Hạo Thành, mọi người đi đâu rồi. Hạo Thành như vậy cũng không có người kêu, gọi hắn: “Hạo Thành, Hạo Thành, mau đứng lên, cẩn thận cảm lạnh.”

“A…” Hiên Viên Hạo Thành vốn chưa tỉnh ngủ, vừa thấy Tô Mộ Tịch liền tỉnh dậy xẹt một cái đứng lên, nhìn cũng có tinh thần: “Tịch nhi, nàng tỉnh…”

Tô Mộ Tịch suy yếu vỗ vỗ đầu Hiên Viên Hạo Thành, cười nói: “Đứa ngốc, ta không tỉnh thì ai đánh thức chàng. Canh giờ còn sớm, chàng lên giường mà ngủ. Đừng để bị cảm lạnh không tốt.”

Hiên Viên Hạo Thành nhìn nhìn hai cái vật nhỏ phi thường yếu ớt, lắc lắc đầu tỏ vẻ không ngủ. Tô Mộ Tịch cười cười: “Chàng nha… Vậy ngồi ở mép giường, cùng Tịch nhi nói chuyện được không?”

“Không được, Tịch nhi ăn một chút trước, nàng nhất định đói bụng.” Hiên Viên Hạo Thành vừa nói xong, liền chạy ra khỏi phòng. Tô Mộ Tịch hạnh phúc cười, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ cực sâu nói: “Xem, ngốc phụ thân của các con còn biết quan tâm người.” 

Không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành liền bưng một chén cháo tổ yến đi vào. Thật cẩn thận ngồi vào bên giường, cầm lấy thìa múc một ít, thổi lạnh mới đưa tới bên miệng Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi nàng mau ăn, Thành nhi đều thổi nguội rồi.”

Nhìn Hiên Viên Hạo Thành đưa cháo lên, Tô Mộ Tịch gật gật đầu, ánh mắt ê ẩm có chút muốn khóc. Há mồm, để cho Hiên Viên Hạo Thành đúc mình ăn. Một chén cháo, ở bên trong không khí ấm áp dùng xong rồi, Hiên Viên Hạo Thành vừa buông bát, đem Tô Mộ Tịch ôm vào trong lòng: “Tịch nhi, vất vả nàng.”

Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không có.” Có thể cùng người yêu sinh hạ đứa nhỏ, là một chuyện thực hạnh phúc, làm sao có thể khổ. Nhưng nghe đến lời Hiên Viên Hạo Thành nói, Tô Mộ Tịch cảm thấy mình lại thương hắn thêm một ít.

Tử Kim cung

 Hiên Viên Hạo Dạ quỳ gối trước mặt Đỗ Chính Liên, xin lỗi nói: “Mẫu phi, Dạ nhi thật sự không biết sự tình sẽ như vậy? Kế hoạch này chỉ có người cùng Dạ nhi biết đến, Dạ nhi tuyệt đối chưa có nói cho người khác.”

“Phách” Đỗ Chính Liên tát một cái thật mạnh đến trên mặt Hiên Viên Hạo Dạ: “Ta nói rồi, trước khi ngươi không có báo thù được, không cho phép gọi ta là mẫu phi, lời của ta nói đều đã quên rồi sao ?”

Hiên Viên Hạo Dạ ngay cả mặt cũng không dám che: “Dạ nhi không dám, Dạ nhi biết sai rồi, thỉnh chủ nhân tha thứ Dạ nhi.” Đều là bọn họ làm hại, đều là bọn họ làm hại, để cho mẫu phi còn sống, nhưng hắn cũng không có thể kêu. Vì sao? Khi còn bé nhìn Lâm Ánh Nguyệt như châu như bảo che chở Hiên Viên Hạo Thành, hắn hận đó không thể là mẫu thân của hắn. Thế nhưng, thời điểm khi hắn biết mẫu phi là bị Lâm Ánh Nguyệt hại chết, kia hắn nóng lòng, chính là hận không thể cho nàng đi chết.

Năm tuổi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân, lại bị bởi vì kêu một tiếng mẫu phi mà bị nàng đánh mấy bàn tay. Còn nói, không có báo thù sẽ không được kêu nàng mẫu phi. Hắn Rõ ràng có mẫu phi, vì sao không thể kêu? Đều là vì Lâm Ánh Nguyệt cùng Hiên Viên Hạo Thành, cho nên từ thời điểm đó hắn liền thề, nhất định phải làm cho bọn họ sống không bằng chết.

Rõ ràng hết thảy đều theo kế hoạch tiến hành, nhưng cuộc đời Hiên Viên Hạo Thành gặp Tô Mộ Tịch liền thay đổi, kế hoạch của hắn không có một lần có thể thành công. Nàng vì sao lại xuất hiện? Nếu nàng không xuất hiện chính mình khả năng đã muốn là hoàng đế. Hơn nữa, nàng bây giờ còn sinh ra long tôn cho phụ hoàng, như vậy phụ hoàng còn có thể để hắn lên ngôi vị hoàng đế sao? Không thể , phụ hoàng bất công như vậy, làm sao có thể cho hắn ngôi vị hoàng đế?

“Hừ…” Đỗ Chính Liên lắc lắc ống tay áo, kỹ lưỡng nhìn nhìn Hiên Viên Hạo Dạ. Làm bộ như đau lòng kéo hắn: “Dạ nhi, ngươi đừng trách ta tâm ngoan, ngẫm lại mấy năm nay ngươi chịu ủy khuất, ngươi sẽ không hận Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt sao? Hận đi! Chỉ cần ngươi lên làm hoàng đế, người khi dễ qua ngươi đều đã ở dưới chân ngươi, cầu khẩn ngươi tha thứ.”

Hiên Viên Hạo Dạ trong mắt hận ý nồng đậm dọa người: “Dạ nhi biết, bất luận trả giá đại giới gì, ta đều phải lên làm hoàng đế, ta muốn làm cho những người đáng ghét đều quỳ cầu ta.”

Đỗ Chính Liên cười cười, cầm hai viên thuốc màu đen: “Dạ nhi, cầm viên thuốc này, nếu biên quan xảy ra chiến sự. Hạ cái này lên y phục thường ngày của ngươi cùng cậu ngươi, chuyện khác ta đến làm.”

Hiên Viên Hạo Dạ cả kinh, tiếp nhận viên thuốc tay có chút chần chờ: “Chủ nhân, ngươi muốn làm cái gì?” Chiến sự, Hiên Viên hoàng triều cùng Duyệt quốc đã muốn hòa thân, còn có thể xảy ra cái gì chiến sự? Chẳng lẽ, hẳn sẽ không đi!

“Không nên hỏi, ngươi liền không hỏi.” Đỗ Chính Liên nói xong liền rời đi .

Hiên Viên Hạo Dạ nhìn nhìn trong tay viên thuốc, nếu mẫu phi làm như vậy là vì cho hắn lên làm hoàng đế, như vậy, hắn liền giả vờ, làm cái gì cũng không biết đi! Muốn làm hoàng đế vốn phải trả giá đại giới, nếu đại giới này không phải tánh mạng hắn sao lại không làm. Hiên Viên Hạo Thành, ngươi hiện tại liền vui vẻ đi! Tương lai, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Rõ ràng là huynh đệ, dựa vào cái gì mọi người đều giúp đỡ ngươi?.

→CHƯƠNG 71

Bình luận về bài viết này