TSCNPQ 60

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân.

edit:Uni.

Chương 60.1: Gặp nạn.

Giữa tháng bảy, Tô Mộ Tịch hướng Hoàng hậu nương nương thỉnh chỉ trở về Tô Phủ một lần. Vương Hương Tú biết được nữ nhi mang thai trở về, liền sớm sai bảo hạ nhân chuẩn bị chu toàn. Vừa gặp Tô Mộ Tịch liền nói cả ngày chuyện cần phải chú ý bảo thai, chuẩn bị từ trước vài thứ để Tô Mộ Tịch đem về hoàng cung. Tô Mộ Tịch bất đắc dĩ liên tục gật đầu vâng đáp. Một hồi lâu Tô Mộ Tịch nói mệt mỏi, Vương Hương Tú thế này mới thả người. Vương Hương Tú vừa đi, Tô Mộ Tịch liền cho người đến Hồng Diệu viên thỉnh Tô Hồng Diệu đến.  

Không bao lâu, Tô Hồng Diệu liền đến đây. Vừa tiến đến còn thật sự nhìn nhìn bụng của Tô Mộ Tịch hỏi: “Tịch nhi, bụng của muội nhìn còn lớn hơn cả tam tẩu muội a, sẽ không nói dối số tháng đi?”

Tô Mộ Tịch trắng mắt nhìn Tam ca liếc xéo một cái, nghiên mặt nói: “Tam ca, hôm nay muội tìm huynh tới là có việc nhờ huynh hỗ trợ.” Lúc này sẽ nhanh đến tháng tám, nếu phát sinh lũ như trước, lương thực nhất định sẽ không kịp thu hoạch không đủ, chỉ có thỉnh Tam ca đi xem xét trước.

Tô Hồng Diệu nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, chuyện gì? Chỉ cần muội nói, Tam ca nhất định giúp muội.” Tịch nhi rất ít cần hắn giúp việc gì, hiện giờ cần đến hắn, đây chính là lần đầu tiên, khẳng định chuyện này rất quan trọng.

Tô Mộ Tịch trong lòng ấm áp: “Tam ca, huynh biết chuyện Hoàng thượng phái Dạ hoàng tử đi Giang Nam không?”

Tô Hồng Diệu gật đầu, việc này dân chúng Hiên Viên hoàng triều ai cũng đều biết. còn có khong ít dân chúng vụng trộm nghị luận nói Hoàng Thượng ăn no không có chuyện gì làm đi di dân, như vậy uổng công sức lại hao tiền bạc a.

“Tam ca, Quốc sư tiên đoán, tháng tám tới Giang Nam sẽ phát sinh một trận đại hồng thủy rất lớn.” Hoàng thượng mặc dù làm cho Hiên Viên Hạo Dạ đi Giang Nam trước di dời dân chúng, lại chưa nói tháng tám sẽ phát sinh lũ lụt.

Tô Hồng Diệu kích động bật dậy: “Thật sao.” Tháng Tám, đó là mùa thu hoạch, nếu phát sinh lũ lụt sẽ làm cho Hiên Viên hoàng triều tổn thất rất nhiều, đến lúc đó hoàng thành có thể bởi vì không đủ lương thực mà lòng người hoảng sợ

“Lời tiên đoán của Quốc Sư, Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ.” Kiếp trước nàng mặc dù không tự mình nhìn thấy thảm trạng khi phát sinh lũ lụt. Nhưng Hoàng Thành cũng bởi vì không đủ lương thực mà có đoạn thời gian rung chuyển, chuyện này nàng là thấy được.

Tô Hồng Diệu trầm mặc trong chốc lát, ra tiếng: “Tịch nhi, muội có phải hay không muốn huynh đi Giang Nam bắt đầu thu mua lương thực” Nếu lời quốc sư nói là thật, tự nhiên sớm quyết định đi làm.

Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Tam ca, huynh thật thông minh, một chút liền đoán được tâm tư của Tịch nhi.” Không thể thu mua toàn bộ lương thực, nhưng ít nhất cũng có một nữa đang chuẩn bị thu hoạch. Năm rồi, Hiên Viên hoàng triều lương thực đều có rất nhiều, thiếu một nữa hẳn là cũng không đáng ngại.

Tô Hồng Diệu sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch: “Nha đầu, hảo hảo sinh hạ long tôn, Giang Nam chuyện giao cho Tam ca. Tam ca nhất định sẽ làm tốt chuyện này, sẽ không làm cho cháu ngoại bị chết đói a.” Xem ra hắn không thể không đi xem.

Nghe xong lời Tô Hồng Diệu nói, Tô Mộ Tịch hốc mắt hồng hồng: “Tam ca, thực xin lỗi, cho huynh rời đi tam tẩu, nàng còn đang hoài thai.” Nhưng mà việc này trừ bỏ Tam ca chỉ sợ không có người nào làm được

Tô Hồng Diệu giúp Tô Mộ Tịch xoa xoa nước mắt: “Khóc cái gì, Tam tẩu của muội sẽ hiểu được, hơn nữa việc này Tam ca nếu không đi, sẽ có rất nhiều dân chúng Hiên Viên hoàng triều sẽ chết đói.” Lương thực giá cao không quan hệ, chỉ sợ đến lúc đó cầm bạc cũng không mua được bao nhiêu, nếu thực là như thế, khổ chính là dân chúng bình dân.

Tô Hồng Diệu thu thập một chút, ngày hôm sau liền đi Giang Nam. Tô Mộ Tịch trở về cung nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lo lắng, sẽ có chuyện lớn sắp phát sinh. Thả tín hiệu gọi Tùng Thư minh: “Thư minh, thủ hạ của ngươi, còn bao nhiêu người có thể phái đi ra.”

Tùng Thư Minh ngẩng đầu, kinh dị nhìn Tô Mộ Tịch đáp: “Hồi chủ nhân, ba người.” Khi Dạ hoàng tử lo chính sự, Hoàng Thượng đem hơn phân nữa ám vệ đều phái đi nhìn chằm chằm các đại thần.

“Tốt, đem ba người đều phái đi Giang Nam bảo hộ Tam ca ta, không thể làm cho hắn chịu một chút thương tổn nào, biết không? ” Tô Mộ Tịch vừa nói, cảm giác bất an trong lòng lại càng tăng. Sẽ không, nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều. Tam ca nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tùng Thư Minh chần chờ một chút cung kính lên tiếng trả lời: “Vâng, Thư Minh liền đi làm.”

Tô Mộ Tịch gật gật đầu, thế này mới an lòng một ít. Tam ca, nhất định bình an trở về .

Tháng tám là mùa thu hoạch, nhưng Giang Nam lại xảy ra chuyện hồng thủy hiếm có. Triều đình nhận được tin tức, Hiên Viên Vinh Hi cùng các đại thần mỗi ngày đều ở ngự thư phòng thương thảo đối sách. Mấy ngày đều chưa nghỉ ngơi. Hiên Viên Vinh Hi mặc dù đã sai Hiên Viên Hạo Dạ di dời không ít dân chúng, nhưng không có khả năng là toàn bộ dân chúng được.

Giang Nam là địa phương sản xuất lương thực nhiều nhất Hiên Viên hoàng triều. Tin tức lũ lụt ở Giang Nam lan truyền khắp hoàng thành. Lập tức giá lương thực tăng gấp ba. Lương khô, lương thực sớm bị nhưng nhà có tiền mua đi, người dân căn bản không mua được một chút gạo, trong lúc nhất thời, Hoàng thành dân chúng khổ không nói nổi.

Đang ở lúc hoàng thượng cùng các đại thần chân tay luống cuống. Dạ hoàng tử Hiên Viên Hạo Dạ từ Giang Nam trở lại, còn mang theo rất nhiều lương thực. Đưa lên, mới ổn định tâm của dân chúng Hoàng Thành. Trong lúc nhất thời, Dạ hoàng tử hiền đức tiếng liền truyền khắp toàn bộ Hiên Viên hoàng triều, sớm che mờ lời dèm pha trước đó.

Mà Tô Mộ Tịch nghe được tin tức này cũng là cả kinh, tại sao có thể như vậy? Nàng rõ ràng là thỉnh Tam ca đi làm chuyện này mà, vì sao Tam ca chưa về? Dạ hoàng tử lại vận chuyển nhiều lương lực như vậy trở về. Nghĩ đến kiếp trước, đúng là ngày Tam ca bệnh nặng, có thể hay không? Tô Mộ Tịch liều mạng lắc đầu, không có khả năng, nàng đã phái ám vệ bảo vệ Tam ca, Tam ca không có khả năng gặp chuyện không may.

Hiên Viên Vinh Hi trước đó phái Hiên Viên Hạo Dạ di dời dân chúng, lương thực đều thu hoạch trước. Giang Nam trừ bỏ bị nước hủy đi nhà ở, cơ ản không có tổn thất gì quá lớn. Hiên Viên Hạo Dạ tuy rằng phong trần mệt mỏi hồi kinh, nhưng việc này hắn chẳng những được lòng người, càng làm cho không ít quan lại triều thần quan trọng cũng bắt đầu trợ giúp Hiên Viên Hạo Dạ. Hiên Viên Vinh Hi cũng không tình nguyện việc này, việc hắn sai Dạ nhi làm cho Dạ nhi không những được danh lại được lợi. Lần này chuyện Hiên Viên Vinh Hi cũng thật sự lo lắng, để cho Dạ nhi kế thừa ngôi vị phải hay không cũng có thể.

Biết được chuyện này, làm cho Tô Mộ Tịch càng thêm bất an, phiền não, vốn đi thu mua lương thực Tam ca vẫn chậm chưa về, ngay cả ám vệ đi theo, một người đều không có trở lại. Có thể hay không Hiên Viên Hạo Dạ xuống tay với Tam ca? Bằng không hắn nơi nào đem về nhiều như vậy lương thực, nhưng đi theo hắn tới Giang Nam đều là người của Hoàng thượng. Chẳng lẽ hắn thu mua tất cả mọi người? Nếu thực như thế, Tam ca chẳng phải lành ít dữ nhiều sao? Không thể loạn nghĩ, Tam ca không có việc gì, Tô Mộ Tịch cố hy vọng. Thả tín hiệu ra, không bao lâu Tùng Thư Minh liền đi vào: “Chủ nhân, người tìm Thư Minh có gì phân phó?”  

“Ba Ám vệ phái đi vẫn chưa có trở về sao?”

Tùng Thư Minh cúi đầu trả lời: “Hồi chủ nhân, không có, một cái đều không có.” Những người này trừ phi là chết, bằng không không có khả năng cũng chưa về .

Tô Mộ Tịch cố gắng bình tĩnh, nỗi lòng ra tiếng: “Còn có thể phái ám vệ đi không?”

“Hoàng thượng đã đều phái các ám vệ nhìn các nhà thần tử ủng hộ Dạ hoàng tử, còn lại đều ở Thần Hi cung và trong cung, nơi này là Hoàng Thượng hạ lệnh, không thể động một người.” Mấy ngày nay Dạ hoàng tử có chút đắc ý, nhưng hắn càng đắc ý, Hoàng Thượng lại càng lo lắng chần chờ. Cho nên phái ám vệ theo dõi hắn càng nhiều.

Tô Mộ Tịch bối rối nghĩ đến chổ bọn Thư Mai các nàng: “Thư Minh, phái bọn Thư Mai đi Giang Nam, quật ba thước đất cũng phải tìm được Tam ca ta, nhất định phải mang huynh ấy về, sông phải gặp người… Chết phải thấy thi thể…” Tô Mộ Tịch hung hăng phun ra một câu.

Tùng Thư Minh cúi đầu, lên tiếng trả lời: “Vâng, Thư Minh liền đi làm.” Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm hẳn là không uy hiếp nổi đến chủ nhân nữa, làm cho các nàng đi tìm Tam ca chủ nhân cũng tốt.

Chương 60.2: Tô Mộ Tịch bị ngã.

Trong cung, Khương Ngọc Lộ bởi vì trông giống Thành hoàng tử bộ dáng, cũng làm cho Hoàng hậu nương nương yêu thích. Dung ma ma cũng bởi vậy đối với Khương Ngọc lộ thủ đoạn cũng thu liễm rất nhiều, điều này làm cho nàng ta hể có thời gian liền chạy đến Thần Hi cung. Nhìn Khương Ngọc Lộ, Tô Mộ Tịch vốn là tâm đang nôn nóng lại phiền chán bất an, bởi vì nàng cảm giác được Hiên Viên Hạo Thành cùng Khương Ngọc Lộ không còn điểm mâu thuẩn như lúc gặp mặt. Những ngày này, ám vệ truyền về tin tức Tô Hồng Diệu còn sống. Làm cho Tô Mộ Tịch khó được thoải mái một chút. Hiên Viên Hạo Thành nói cả một ngày, Tô Mộ Tịch mới miễn cưỡng đáp ứng đến ngồi trong đình.

Đi vào không bao lâu, Khương Ngọc Lộ liền đến, vẻ mặt thiên chân lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành hỏi cái này cái kia. Tuy rằng Hiên Viên Hạo Thành vẫn không để ý tới nàng, nhưng Tô Mộ Tịch chính là cảm giác được Hiên Viên Hạo Thành đối với Khương Ngọc Lộ cũng không giống ghét bỏ như lúc ban đầu, ít nhất sẽ thỉnh thoảng nói hai câu. Điều này làm cho Tô Mộ Tịch nhăn lại mi, nàng phải cẩn thận suy nghĩ việc này. Hạo Thành đơn thuần, khó bảo toàn sẽ không trúng gian kế của người khác, xem ra nàng phải ra tay mạnh một chút mới được.

Đột nhiên, Tô Mộ Tịch ngửi thấy được một làn hương thơm ngát. Kia hương vị rất thơm làm cho Tô Mộ Tịch cảm thấy rất quen thuộc, nhưng trong chốc lát nhất thời không nhớ nổi ở nơi nào ngửi qua. A… Là lần đó, Tô Mộ Tịch nhìn nhìn bậc thang lên đình, trong mắt lóe lóe. Loại hương này, trước kia Hiên Viên Hạo Dạ hay dùng qua, kia hương vị nàng còn nhớ rõ. Nhìn Khương Ngọc Lộ nha hoàng Tiểu Thanh liếc mắt một cái, nhìn bụng đã nhô của mình. Đứa nhỏ, đừng sợ, nương sẽ bảo vệ con.

Hướng Hoa Ngữ nhái mắt, Hoa Ngữ hiểu ý, lập tức ra tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, lúc này thời gian nên dùng thuốc dưỡng thai rồi, nô tỳ đỡ người hồi cung dùng thuốc dưỡng thai đi! Bằng không Lưu thái y lại quát nô tỳ.”

Tô Mộ Tịch lơ đãng nhìn bậc thang lúc nảy, nha hoàng kêu Tiểu Thanh này quả nhiên tránh qua. Tô Mộ Tịch được Hoa Ngữ giúp đỡ, nhìn Hiên Viên Hạo Thành bị Khương Ngọc Lộ cuốn lấy, Hiên Viên Hạo Thành muốn tránh lại sợ đẩy ngã bị thương Khương Ngọc Lộ. Tô Mộ Tịch trong mắt lạnh lùng giận muốn phát tại chổ, người này còn học được thương hoa tiếc ngọc, hừ… Nàng xem Khương Ngọc Lộ này quả nhiên có chút thủ đoạn.

Đè xuống tức giận đi xuống bậc thang, Hoa Ngữ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tô Mộ Tịch. Tô Mộ Tịch hiểu ý, một chân chạm xuống bậc thang, dưới chân vừa trợt cả người hướng ngã sấp xuống: “A…” Tô Mộ Tịch liền kêu, làm cho các ma ma cung nữ đang ở gần ngoài đình đều nhanh chạy qua, Tô Mộ Tịch cắn răng, sắc mặt tái nhợt ôm bụng.

Hiên Viên Hạo Thành  nghe được âm thanh cũng bị dọa đến choáng váng, lấy lại tin thần muốn chạy đến Tô Mộ Tịch. Bên cạnh Khương Ngọc Lộ đột nhiên choáng váng ngã vào trong lòng Hiên Viên Hạo Thành, gắt gao lôi kéo ống tay áo, giống như bạch tuột quấn người. Hiên Viên Hạo Thành dùng sức đẩy, không đẩy ra được, Hiên Viên Hạo Thành tức giận, lại sốt ruột Tịch nhi làm sao vậy? Nâng chân lên, đá vào Khương Ngọc Lộ đá mấy đá, thế mới bỏ nàng ta ra, hướng ngoài đình chạy ra, đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hạo Thành đánh người, cũng là lần đầu tiên tức giận đến vậy. Nhưng khi hắn chạy ra, Tô Mộ Tịch đã sớm được tiểu thái giám ôm lấy hướng về Thần Hi cung.

Chỉ chốc lát sau, bên trong đình chỉ có Khương Ngọc Lộ cùng nha hoàn của nàng, Tiểu Thanh đi qua đem Khương Ngọc Lộ dìu đứng lên, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngài có sao không?” Vừa rồi Thành hoàng tử bộ dáng hành hung người thật đáng sợ, tiểu thư chân sợ là bị thương rồi.

Khương Ngọc Lộ không có hôn mê, tỉnh lại, ủy khuất đáng thương lắc đầu: “Tiểu Thanh, ngươi nói Thành hoàng tử có phải hay không không thích ta?” Ô ô… Không thích cũng không sao, hắn có một ngày cũng sẽ thích mình.

Tiểu Thanh cúi đầu, ngăn chặn trong mắt chán ghét, đáp: “Tiểu thư, không có, Thành hoàng tử chính là lo lắng đứa nhỏ trong bụng hoàng tử phi, mới có thể không cẩn thận đả thương ngài. Ngài xem, hắn không phải cũng bắt đầu cùng ngài nói chuyện sao?” Thích ngươi mới là lạ, xem Thành hoàng tử vừa rồi đá Khương Ngọc Lộ thật chuẩn, Tiểu Thanh hoài nghi nàng có phải hay không nên suy nghĩ làm cái khác mới được?

Khương Ngọc Lộ cắn cắn môi, vừa rồi chuyện hại Hoàng tử phi, nàng cũng không phải cố ý. Nhưng mà, nàng không có làm sai, Tô Mộ Tịch căn bản không xứng làm Thành hoàng tử phi, nàng ta không xem Thành hoàng tử là trượng phu, mà xem hắn như một cái tiểu hài tử. Mà nàng thì không giống, nàng thích Thành hoàng tửm sẽ đem hắn trở thành trượng phu mà kính, chỉ cần Tô Mộ Tịch mất, mình sẽ có thể chiếu cố Thành hoàng tử. Có thể cùng nhau một chổ, sinh thật nhiều đứa nhỏ.

Ẩn ở một bơi bí mật gần đó, tiểu cung nữ nhìn hết một màn này, lặng lẽ ly khai. Vẫn đi đến Tử Kim cung mới ngừng lại, nội điện chỉ có Hiên Viên Hạo Dạ, Vi ma ma cùng Đỗ Chính Liên đã dịch dung. Thấy tiểu cung nữ tiến vào, Vi ma ma phúc thân, thối lui đi đến cửa. Tiểu cung nữ cung kính cấp hai người thỉnh an, mới nói: “Nô tỳ bái kiến chủ nhân, Dạ hoàng tử, vừa rồi nô tỳ tại ngự hoa viên trong thấy Thành hoàng tử phi bị ngã ở đình ngoại, đứa nhỏ trong bụng nàng chỉ sợ…”

Đỗ Chính Liên trên mặt treo đầy ý cười: “Khương Ngọc Lộ có phải hay không ở bên trong đình?” Tô Mộ Tịch vô duyên vô cớ như thế nào lại ngã sấp xuống? Nếu không phải vô duyên bị ngã, như vậy là có người cố ý làm.

Tiểu cung nữ gật gật đầu: “Khương cô nương quả là ở trong đình, hơn nữa, lúc Thành hoàng tử phi ngã xuống, nàng tự nhiên lại choáng váng ngã vào trong lòng Thành hoàng tử. Nhưng bị Thành hoàng tử một cước đá văng ra, Thành hoàng tử đi rồi liền tỉnh lại, bộ dáng còn thực ủy khuất.” Khương Ngọc Lộ này thực là một nữ tử có tâm kế, trước kia nàng gặp qua vài lần, bộ dáng thực ngốc, nàng giả bộ thật tốt, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng bị lừa.

Đỗ Chính Liên gật gật đầu: “Ngươi đi xuống đi!” Không hổ là quân cờ nàng tỉ mỉ an bài, Tô Mộ Tịch trong bụng đứa nhỏ chỉ sợ là đã không còn đi! Đã không có hoàng tôn, Hiên Viên Vinh Hi, ta xem ngươi trông cậy vào cái gì? Ngôi vị hoàng đế này, ngươi chỉ có thể truyền cho Dạ nhi , ha ha…

Tiểu cung nữ đi rồi, Hiên Viên Hạo Dạ lập tức ra tiếng: “Mẫu, chủ nhân quả nhiên cao kiến, Dạ nhi vạn phần bội phục.” Mẫu thân của hắn, quả nhiên là cực thông minh, nữ nhân như vậy phụ hoàng cư nhiên không thương.

–Uni sao mà thương nổi nữ nhân này… ta sắp…phun..

Đỗ Chính Liên lúc này thần sắc ôn nhu cười cười: “Dạ nhi, lần này đi Giang Nam cũng không uổng đi, làm hoàn thành chuyện Hiên Viên Vinh Hi phái đi, lại được lòng người, trọng yếu hơn là trừ bỏ được Tô Hồng Diệu. Ngươi phải biết rằng, sau khi ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế, thứ nhất phải thu thập chính là Tô gia. Bằng không, ngôi vị hoàng đế của ngươi sẽ ngồi không yên.”

Hiên Viên Hạo Dạ gật đầu: “Dạ nhi biết, cho nên Dạ nhi giết Tô Hồng Diệu một chút cũng không có chần chờ. Dạ nhi phải ngồi lên hoàng vị, sẽ vì mẫu phi báo thù, để cho những người hại qua mẫu phi không chết được tử tế.”

“Hảo hài tử, ta chờ ngày ngươi thành công. Nhưng mà bây giờ còn chưa đến thời điểm cuối cùng, ngươi nên vững vàng. Quân Vô Thường nơi đó, ta đã muốn làm cho sư huynh đi làm. Đến lúc đó chỉ cần hắn đi đầu, quần thần sẽ hội tụ phụ họa, chỉ cần ngươi làm thái tử. Hành động tiếp theo mới có thể tiếp tục.” Đổ Chính Liên vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Hạo Dạ. Trong mắt chợt loé, Hiên Viên Vinh Hi, ngươi dùng hết tâm tư bảo hộ nữ nhân cùng đứa nhỏ, ta Đỗ Chính Liên cũng giống nhau phá hủy tất cả.

Ngươi sau khi táng nhập hoàng lăng, ngươi không phải ghét nhất là ta sao? Đến lúc đó ta càng muốn cho Dạ nhi đem ta táng bên cạnh ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể an bình. Ngươi không phải thích nhất Lâm Ánh Nguyệt sao? Đến lúc đó ta sẽ làm cho người ta đem tro cốt của nàng rãi đến biển lớn, làm cho nàng phiêu bạc nơi nơi, với ngươi giống nhau vĩnh viễn cũng đừng tưởng an bình. Ngươi không phải yêu thương nhất Hiên Viên Hạo Thành sao? Đến lúc đó ta sẽ bảo Dạ nhi biến hắn làm dân thường, thứ dân, đương nhiên không có khả năng này. Hắn làm thứ dân, Dạ nhi là hoàng đế, hoàng đế ghét người, những đại thần nịnh bợ làm sao có thể buông tha hắn, đến lúc đó chỉ sợ hắn ngay cả khuất cái cũng không làm nổi. Nga còn có, ngươi không phải thực sủng Hiên Viên Hạo Y sao? Đến lúc đó, liền đem nàng ta gả cho Giả Như Quân, thủ tiết cả đời sống qua.Ha ha…

Hiên Viên Hạo Dạ nhìn Đỗ Chính Liên trong mắt cừu hận: “Chủ nhân, ngươi yên tâm, Dạ nhi sẽ từng bước cẩn thận.” Ngôi vị hoàng đế, quyền lợi, hắn nhất định đều phải đoạt được.

→Chương 61

Bình luận về bài viết này