TSCNPQ51

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân.

Chương 51: Vạn kiếp bất phục.

edit:Uni.

Tô Thanh Hiệp nhìn Cận Băng Tâm cúi đầu liếc mắt một cái, ánh mắt chợt lóe liễm hạ, ra vẻ lấy tay nâng nhẹ cằm Cận Băng Tâm nâng lên, nhẹ giọng hỏi: “Trong lòng như thế nào không nói tiếp? Ta đang nghe đây.”

Cận Băng Tâm trong lòng vui vẻ, hắn nói trái tim có thể hay không đại biểu… Nghĩ, toàn bộ thân mình liền tiến sát vào lòng Tô Thanh Hiệp, này hương liệu sợ là có tác dụng đi! Áp ché mừng như điên tiếp tục ra tiếng: “Trong lòng, tâm thích lão gia, thực thích… Nhưng mà không thể phá hư tình cảm của lão gia và phu nhân, nên vẫn chịu đựng. Chính là không nghĩ tới phu nhân nàng… lại đối với Tuyết nhi như vậy. Lão gia, ta thật sự nhịn không được, mới có thể nói, lão gia người…”

Bên này,Tô Mộ Tịch ở trong phòng, Tô Mộ Tuyết vừa đi ra ngoài, cửa sổ liền mở ra, Thư Mai tiến đến hành lễ nói: “Chủ nhân, Thư Mai mang người đi ra ngoài.” Tô Mộ Tịch gật đầu, hai người dễ dàng ly khai phòng. Thư Mai không cần Tô Mộ Tịch phân phó, đều động nội lực phong kính cửa sổ phòng.

Giả Như Quân nhìn thư Tô Mộ Tuyết viết, vẻ mặt đắc ý đi đến Trà Tuyết Viên, tuyệt không hoài nghi vì sao Trà Tuyết viên không có một cái hạ nhân nào. Trong lòng chính là đắc ý, Tô Mộ Tuyết tính là cái gì? Dám cùng muội muội hắn chung nam nhân, cái này là biết sai rồi đi! Hừ hừ… Vẫn là nên ngoan ngoãn hướng hắn cầu tính giúp nàng cùng muội muội nói chuyện.

Hắn muội muội là ai, là đương kim Dạ hoàng tử phi, tương lai sẽ là Hiên Viên hoàng triều hoàng hậu, hôm nay Tô Mộ Tuyết nếu không có vạn lượng, về sau nàng chịu sẽ hiểu được, làm cho muội muội chỉnh chết nàng.

Đi đến ngoài sương phòng, A bảo liền  phúc thân: “Giả công tử, tiểu thư nhà nô tù ở bên trong chờ ngài, ngài vào đi thôi!” A Bảo nói lời này có chút hơi run run, thật sự phải hại Đại tiểu thư sao? Nếu bị người khác phát hiện làm sao bây giờ? Nhưng không làm Nhị tiểu thư sẽ giết chết nàng, nàng không muốn chết, cho nên nàng chỉ cố cho rằng không biết đến.

Giả Như Quân đi vào, Tô Mộ Tuyết lập tức từ trong gốc tối đi ra, trên mặt không có ý tốt cười. Tô Mộ Tịch, ngươi không phải thực rất giỏi sao? Nếu mất trinh tiết, có phải hay không so với ta còn thảm. Ta là nữ nhi của cha, ta mới là nữ nhi kêu ngạo nhất của cha. Mà ngươi cùng nương ngươi còn có cả đám ca ca đệ đệ tất cả đều nên đi chết đi,  chết càng xa càng tốt.

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tô Mộ Tuyết, A Bảo hoảng sợ, nữ nhân này càng ngày càng xấu, vào Tử Kim cung cũng sẽ không chiếm được Dạ hoàng tử sủng ái nổi. Mà nàng có phải hay không đã lựa chọn sai rồi.

Hai người đợi trong chốc lát, còn chưa nghe được bên trong phát ra thanh âm nào? Tô Mộ Tuyết nóng này, như thế nào bên trong lúc này còn không có truyền ra thanh âm nào cả ? Sẽ không phải hương liệu Băng Di hạ quá nặng làm cho hai ngươi kia ngất đi? Không được, nàng phải vào xem: “A Bảo, ngươi ở đây nhìn, đừng làm cho bất luận kẻ nào vào được.”       

Tô Mộ Tuyết đi vào, bên ngoài khẳng định không có người, đi vào cửa phòng bên trong. Vẻ mặt đỏ đậm của Giả Như Quân liền chạy đi ra, nhìn thấy Tô Mộ Tuyết giống như người đói khát gặp được nước và đồ ăn, lập tức nhảy lên. Tô Mộ Tuyết muốn chạy trốn lại bị Giả Như Quân tên mập mạp này bắt lại, Tô Mộ Tuyết làm sao có thể là đối thủ của hắn, chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận hết thảy. Tô Mộ Tịch đã đi đâu, vì sao chỉ có mổi tên Giả Như Quân trong này? Chết tiệt, Tô Mộ Tịch, ta nhất định cho ngươi chết không có tử tế…

Tô Mộ Tịch nghe được bên trong âm thanh, lạnh lùng cười. Tô Mộ Tuyết, ngươi tính kế người cũng không cao minh a. Một chút liền cho ta thấy sơ hở, Lệ Thành xuất ra rất nhiều tài nữ, nhưng cũng không ít ngu ngốc muốn chết, cho ngươi đi Lệ Thành quả nhiên là quyết định không sai.

Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, công đạo nói: “Thư Mai, hảo muội muội của ta giống như thực thích hương liệu này a, đem chuẩn bị đồ tốt đem vào, cần phải hạ nữa canh giờ”.

Ấn theo quy củ của Hiên Viên Hoàng triều, đồ cưới là từ huynh đệ chú rể đem đến, Hạo Thành chỉ có mổi Hiên Viên Hạo Dạ là ca ca, lần này việc thêm đồ cưới đến tất nhiên là hắn. Cũng làm cho hắn đến nhìn xem, Tô Mộ Tuyết là như thế nào vì hắn thủ tiết đến cập kê? Việc này có thể làm cho Tô Mộ Tuyết không thể vào cung, miễn cho nàng ta về sau đắt ý đứng dậy lúc đó không thể thu thập tốt được.

Cũng có thể làm cho phụ thân ra quyết định. Tô Mộ Tuyết không phải nữ nhi Tô Gia, sẽ không thể theo cửa lớn Tô Gia mà đi ra ngoài, không thể bởi vì nàng làm cho Tô Gia bị tổn hại. Trọng yếu hơn, nữ nhân của Dạ hoàng tử lại đang ngủ cùng Giả Như Quân. Chuyện như thế Hiên Viên Hạo Dạ sẽ không có nhẫn xuống nhục nhã này được, không quan hệ đến tình yêu, tôn nghiêm cùng mặt mũi mà thôi. Hiên Viên Hạo Dạ động tác, Giả Nhữ Sinh chỉ có Giả Như Quân này là con trai một, làm sao có thể sẽ cùng hắn một lòng? Nhất tiển tam điêu, cớ sao không làm.

“Vâng.” Ngọc Mai lên tiếng trả lời, lập tức xuất ra hương liệu tốt đã chuẩn bị thổi vào bên trong. Cười cười rời khỏi Trà Tuyết viên, dù sao cũng phải có người báo tin cho Hiên Viên Hạo Dạ đi. Nhưng mà, việc này nàng không thể làm, nhìn đến A Bảo. Cũng coi như tặng Tô Mộ Tuyết một tầng cuối cùng này.

Trong phòng Cận Băng Tâm, Tô Thanh Hiệp nghẹn khí, nghe Cận Băng Tâm nói có bao nhiêu sao cỡ nào yêu chính mình. Nếu không phải nín thở, hắn sẽ cười đến chết! Thực buồn cười, Cận Băng Tâm tựa vào Tô Thanh Hiệp không ngừng nói có bao nhiêu thương hắn.

Thời gian lướt qua càng nhanh, trong lòng cũng nóng nảy. Hắn vì sao còn không xuống tay với mình? Thuốc này có tác dụng trong thời gian dài như vậy sao? Tay chậm rãi xoa ngực Tô Thanh Hiệp, thanh âm cố ý đè thấp có chút mị hoặc: “Lão gia, trái tim mệt mỏi, người đỡ ta đến bên giường nghỉ ngơi có được không?” Nói xong còn cố ý chạm vào phía dưới Tô Thanh Hiệp.

Tô Thanh Hiệp nhìn nhìn canh giờ cũng không sai biệt lắm, ôm lấy Cận Băng Tâm vẻ mặt cười xấu xa: “Tốt! Trái tim bộ dáng cũng thật mỹ.” Nói xong hướng phía giường đi đến.

Cận Băng Tâm trong lòng mừng như điên: “Lão gia, ngươi thật chán ghét.” Nhiều năm tâm nguyện cuối cùng đã muốn hoàn thành đi ! Ha ha.. nam nhân này đúng là vẫn còn động tình, dựa vào phòng thuật mà nàng học từ Hoa khôi ở Lệ thành, nàng không tin Tô Thanh Hiệp không thương mình. Nàng Cận Băng Tâm muốn gì đó, chưa từng có không chiếm được qua. Nàng chung quy là so với tỷ tỷ có thủ đoạn hơn, bằng không Tô Thanh Hiệp làm sao có thể cam tâm tình nguyện ôm chính mình lên giường ?

Cận Băng Tâm nghĩ đến Tô Thanh Hiệp dược hiệu phát tác thần trí không rõ, nhưng mà, Tô Thanh Hiệp thực thanh tỉnh nhìn Cận Băng Tâm trên mặt biểu tình biến hóa. Nữ nhân này, quả nhiên cùng một cái bộ dạng Cận Băng Lan, hắn hiện tại chính là chết cũng không tin Tô Mộ Tuyết là nữ nhi của hắn. Cái này quái, Tô Mộ Tuyết không phải nữ nhi của hắn cũng không phải của Triển Thiên, như vậy sẽ của là ai? Cận Băng Lan tiện nhân này, thật bẩn.

Đem Cận Băng Tâm quăng tới trên giường, Cận Băng Tâm cố ý ngã, nhào vào Tô Thanh Hiệp trên người cọ cọ, nghĩ đến tâm nguyện sắp hoàn thành. Không ngờ lúc này bên ngoài phòng bị người phá mở, Lí mẹ mang theo hai cái nha hoàn đi đến: “Lão gia, trong cung đồ cưới đã mang đến, phu nhân mời người đến chủ viên tiếp đoán.”

Tô Thanh Hiệp vẻ mặt bình tĩnh đẩy ra Cận Băng Tâm, đứng lên thản nhiên gật gật đầu: “Ta liền đi… nữ nhân này Lí mẹ biết xử lý thế nào rồi chứ.” Nữ nhân này, hắn nên sớm giúp phu nhân xử lý, ‘Dưỡng dục chi ân’ chính mình cũng đã báo rất nhiều.

Tô Thanh Hiệp nhớ lại những ngày ở Cận gia, hắn đều lười liếc nhìn nàng ta một cái, Cận gia rõ ràng gia tài cũng không ít, lại để cho hắn ở sài phòng, đồ ăn so với hạ nhân cũng không bằng. Phụ thân lúc đó làm sao có thể cùng người như thế xưng huynh gọi đệ, lúc trước nếu không phải hắn tuổi còn nhỏ, không thể tự nuôi sống bản thân, hắn thật cũng không muốn nương nhờ Cận gia. Năm đó muốn được đến Hoàng Thành đi thi, khi đó trời có bảo tuyết hắn đứng ở trong tuyết quỳ một ngày một đêm, Cận lão gia mới mở cửa giống như đem tiền phát cho ăn mày cho hắn năm lượng bạc. Ân như vậy, hắn đã sớm trả khi cứu Cận lão gia lúc bị bắt giam. Hắn không nợ Cận Băng Tâm, cũng không thiếu Tô Mộ Tuyết. Nàng nếu không phải là nữ nhi của Triển Thiên mình báo ân cứu mạng làm gì? Lưu trữ các nàng, không biết còn sinh ra âm mưu nào nữa?

Cận Băng Tâm ngốc ở trên giường, tại sao có thể như vậy? Tô Thanh Hiệp không phải trúng mê tình hương sao? Vì sao nhanh như vậy thanh tỉnh? Tô Thanh Hiệp vừa rời đi, Lí mẹ trong mắt lệ quang chợt lóe, đã sớm xem Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết không vừa mắt, hiện tại cuối cùng có cơ hội thu thập nàng. Đi đến lư hương, ngữi ngữi mùi lập tức hạ mặt: “Đúng là thủ đoạn hạ tiện, các ngươi đem cái tiện nhân này đến sài phòng đi, để cho phu nhân đến xử lý.”

Bắt nàng? Cận Băng Tâm lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Lí mẹ, ngươi dựa vào cái gì bắt ta? Ta cũng chưa làm cái gì?” Không thể, nàng làm sao có thể bị bắt đâu? Nàng phải làm thiếp của Tô Thanh Hiệp, sau đó là lương thiếp, lại sau đó là bình thê, cuối cùng là giết cái ả ma quỷ Vương Hương Tú làm chính thê của Tô Thanh Hiệp, như vậy nàng chính là thừa tướng phu nhân. Nàng như thế nào có thể bị bọn họ bắt? Không thể không thể, nàng không phải một người thất bại, vĩnh viễn không, thất bại chính là Vương Hương Tú, là Cận Băng Lan…

Hai bà tử đè hai bên nàng, đem nàng nhốt tại sài phòng. Nhìn cửa bị đóng lại. Lí mẹ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, lão gia xem ra đã nghĩ thông suốt, nữ nhân này vẫn là sớm giải quyết, không sớm hay muộn chính là tai họa. Buổi sáng lão gia tìm mình, nàng còn tưởng là chuyện gì? Thì ra là lão gia đã nghĩ thông suốt. Thật sự rất tốt.

A Bảo đợi nửa ngày Tô Mộ Tuyết cũng không đi ra, thấy sắc trời, nhớ tới chuyện Tô Mộ Tuyết căn dặn trước đó. Nóng nảy, làm sao bây giờ? Quên đi vẫn là đi trước tìm người đi ! Bằng không nữ nhân này đi ra không thấy người tìm đến nàng lại bị ăn đánh.

A Bảo nghĩ như vậy, liền chạy hướng Chủ Viên. Đến đó người hoàng cung vừa thêm đồ cưới xong. Hiên Viên Hạo Dạ đi đến cửa. A Bảo liền quỳ trước mặt hắn: “Dạ hoàng tử, tiểu thư nhà nô tỳ bệnh không ngừng kêu tên của ngài, thỉnh ngài dời bước đi xem nàng đi!” Nói xong không ngừng dập đầu.

Hiên Viên Hạo Dạ cau mày, nhanh nắm tay muốn cự tuyệt, nhìn nhìn bên cạnh các đại thần, gật gật đầu: “Các người đi trước đi! Bổn hoàng tử đi trước một chút sẽ trở lại.” Tiện nhân, ngươi tốt nhất thật sự bệnh sắp chết, bằng không xem bổn hoàng tử như thế nào thu thập cho ngươi không bằng chết. Hừ…

Một đám người rời đi, Tô Mộ Tịch mới từ chỗ tối đi ra. Ân, đợi lát nữa có thể có trò hay nhìn, lúc này nên thỉnh an cha nương thôi! Cận Băng Tâm, Tô Mộ Tuyết không biết kế hoạch của các ngươi toàn bộ thất bại, có cảm tưởng gì đây? Vạn kiếp bất phục đi.

→Chương 52

Bình luận về bài viết này