TSCNPQ46

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân.

Chương 46.1: Tính kế đến Tô Hồng Diệu.

 EDIT: UNI.

Nếu quyết định phải giúp Tam ca, Tô Mộ Tịch trở lại trong cung liền mời Lưu Thái y đến. Lưu Thái y đi đến hành lễ, Tô Mộ Tịch liền hỏi hắn: “Lưu Thái y không cần đa lễ, Tịch nhi chính là muốn hỏi ngươi một chút, có cái dược gì có thể cho người ta mạch tướng hỗn loạn, giống như bệnh nan y không.”

“A…” Lưu Thái y sợ tới mức há to miệng, Tô tiểu thư hỏi cái này muốn làm cái gì? Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần đáp: “A… Có, có một loại cỏ Toan ninh, loại cỏ này ăn vào liền sẽ giống như tiểu thư nói.”

Thật là có, Tô Mộ Tịch nhãn tình sáng lên, tiếp tục hỏi: “Lưu Thái y, thảo dược này đối người dùng có gì thương tổn không?” Nếu có, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Vạn lần cũng không thể thương tổn Tam ca một phần, bằng không nàng sẽ hận chết chính mình.

“Không có thương tổn làm hại thân, chỉ cần ăn vào mấy bát nước vo gạo liền có thể giải độc.” Lưu Thái y lắc đầu.

“Loại cỏ toan ninh này đã có người thử qua chưa ?” Liên quan đến tính mạng Tam ca, Tô Mộ Tịch không dám sơ ý.

“Này…” Thật đúng là chưa có người thử qua, là lúc hắn lật xem sách thuốc nhìn đến: “Hồi tiểu thư, loại thảo dược này chưa có người thử qua.”

Tô Mộ Tịch nhíu nhíu mày: “Lưu Thái y, ngươi giúp ta đem cỏ toan ninh lấy lại đây, ta có chổ cần dùng đến. ”

“Tiểu thư, này…” Vạn nhất hắn thấy biện pháp giải không tốt, thì phải làm như thế nào đây?

Biết lưu Thái y lo lắng, Tô Mộ Tịch kiên định ra tiếng: “Đi thôi! Không có việc gì , phiền toái Lưu Thái y .”

Lưu Thái y vừa đi, Tô Mộ Tịch liền thả ra tín hiệu, không bao lâu, Tùng Thư Minh liền xuất hiện ở tại nội thất: “Chủ nhân.”

“Tra được hành tung của Tiết Vấn Lan không?” Cô nương kia chạy trốn rất nhanh, nếu dựa vào sức Tam ca, phỏng chừng cả đời cũng tìm không được!

“Tra được , nàng đi Lệ thành, vẫn như cũ một thân nam trang.” Tùng Thư Minh chưa thấy qua cái nữ tử kia, là Thư Mai hồi báo .

“Ân, đã biết.” Lệ thành, cách nơi này không xa, tin tức hẳn là sẽ rất nhanh đến tai nàng. Nếu tánh mạng Tam ca có chuyện mà nàng nghe xong lại không trở về, đối với Tam ca thật sự vô tâm, như vậy nữ tử không xứng với Tam ca. Nếu đã trở lại, kia là có tình mà vô ý, như vậy hoàn thành tâm nguyện người sắp chết nàng sẽ nguyện ý. Tam ca, Tịch nhi chỉ có thể làm tới đây, về sau hết thảy phải dựa vào chính Tam ca.

Không bao lâu, Lưu Thái y liền cầm cỏ toan ninh đi vào, Tô Mộ Tịch tiếp nhận, nhìn nhìn lại là một phen cỏ khô, Lưu Thái y chớ không phải là đùa nàng đi: “Loại cỏ này như thế nào lại khô?Dùng thế nào?”

“Tiểu thư có điều không biết, loại cỏ này là như vậy, chỉ cần lấy một mảnh lá đem ngâm vào nước trà bên trong, ngâm một giờ, uống xong liền bệnh như bị nan y vậy.” Lưu Thái y lần đầu tiên nhìn đến loại dược thảo này cũng có chút kinh ngạc.

Tô Mộ Tịch gợi lên tươi cười: “Lưu Thái y cám ơn ngươi, vậy ngươi trước đi xuống việc đi!”

Lưu Thái y biết Tô Mộ Tịch có chừng mực cũng không hỏi nhiều hành lễ cáo lui, Tô Mộ Tịch liền ngắt một mãnh lá từ cỏ Toan ninh cho vào chén trà. Một lát sau Hoa ngữ tiến vào: “Hoa ngữ, liền đi ngự thư phòng chuẩn bị nước vo gạo đến đây, chuẩn bị nhiều một chút.” Vạn nhất uống ít vô dụng làm sao bây giờ, nhìn bầu thời cũng không sai biệt lắm, Tô Mộ Tịch chậm rãi nâng chung trà lên uống.

Hoa Ngữ nhìn thấy liền ra tiếng: “Tiểu thư, kia nước trà đã muốn lạnh, nô tỳ thay trà nóng cho tiểu thư đi?”

“Không cần, chuẩn bị vo gạo nước đi!” Tô Mộ Tịch khẽ nhíu mày, trà hương vị, thực không phải bình thường khó uống. Qua một cái canh giờ, Tô Mộ Tịch bắt đầu cảm thấy choáng váng não trướng. Hơn nữa, toàn thân vô lực, Tô Mộ Tịch cảm thụ được chính mình biến hóa.

Lúc này, Hoa Ngữ bưng nước vo gạo vào nhìn thấy Tô Mộ Tịch sắc mặt tái liền bị dọa đến: “Tiểu thư, làm sao vậy, muốn hay không nô tỳ tìm Thái y.”

“Không… Không cần… Hoa… Hoa Ngữ đem vo gạo nước đem lại đây.” Cỏ toan ninh này quả thật hữu dụng, nhưng mà, lời nói đến môi cũng không có cảm giác được bao nhiêu khí lực thật sự là tệ hết biết. Tiếp nhận bát nước vo gạo, tự mình không thể cầm được, cười khổ một chút :“Hoa Ngữ, uy ta.”

“A, tiểu thư, người muốn uống cái này sao? Nhưng mà, nhưng mà…” Nước này, rất bẩn a.

“Mau, nhanh chút…” Tô Mộ Tịch không thích chuyện không thể khống chế được cảm giác thân thể mình. Hoa Ngữ gật gật đầu, cầm bát nước vo gạo uy đến miệng Tô Mộ Tịch. Tô Mộ Tịch cố gắng uống được vài ngụm mới ngừng lại được. Một lát sau, thân mình vẫn không cảm thấy tốt hơn, Tô Mộ Tịch xác thực cảm thấy mình mệt mỏi quá, từ từ nhắm hai mắt ngủ một hồi lâu mới cảm thấy có khí lực trở lại. Cỏ này quả thực dùng được, xem ra Lưu thái y không nói dối đi.

Bẩm báo Hoàng hậu nương nương muốn thỉnh Tô Hồng Diệu tiến cung, chuẩn bị một chút, liền cho người mời tam ca vào. Đem trà đã cho cỏ Tinh ninh ngâm vào, để cho Hoa ngữ nói một tiếng trước cho Lưu thái y biết, sẽ chờ Tô Hồng Diệu tới cửa. Không bao lâu, Tô Hồng Diệu quả nhiên đến đây. Tô Mộ Tịch đã sớm bảo Hoa Ngữ đem trà có cỏ tinh ninh ngâm mang lên cho Tô Hồng Diệu uống.

Tô Hồng Diệu không hề cảnh giác gì liền uống trà, tuy rằng cảm thấy hương vị trà hôm nay có điểm là lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hoa Ngữ phúc thân cầm chén trà đi xuống. Tô Hồng Diệu ngồi được một lát cũng không thấy Tô Mộ Tịch nói lời nào hỏi : “Tịch nhi, muội tìm Tam ca đến sẽ không phải chỉ muốn uống trà đi! Nói đi! Chuyện gì?”

Chính là tìm ca đến uống trà, nhưng mà Tô Mộ Tịch cũng không dám nói, chỉ tùy tiện hỏi nói: “Tam ca, gần đây Đỗ Cẩn Huyên có hay không đi tìm huynh?” Kiếp trước lúc này, nữ nhân kia hẳn là bắt đầu quấn quít lấy Tam ca .

Tô Hồng Diệu ánh mắt mê mang một chút, gật gật đầu: “Ách, là có cái cô nương tự xưng là Đỗ tướng quân nữ nhi, đến cửa hàng vải Tô gia chỉ tên muốn gặp ta. Làm sao vậy ? Nàng có vấn đề gì sao?”

“Không có gì? Tịch nhi chính là hỏi một chút, Tam ca, ca mau về nhà nghỉ ngơi đi! Tịch nhi tìm huynh đến, chính là hỏi huynh chuyện này thôi.” Nói xong, học bộ dáng Hiên Viên Hạo Thành vô tội cười cười. Tô Hồng Diệu nhìn muội muội bộ dáng như không có chuyện gì, bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này càng ngày càng nghịch ngợm. Chuyện làm ăn buôn bán đã làm cho hắn mệt muốn chết, mà nha đầu này lại tùy hứng gọi hắn đến chỉ hỏi chuyện như thế thôi.

Nhìn Tam ca rời đi, Tô Mộ Tịch môi gợi lên nụ cười cười, Tam ca bộ dáng bất đắc dĩ bộ quả thực đáng yêu nha? Yên tâm đi Tam ca, trước khi qua năm mới Tịch nhi nhất định sẽ làm cho huynh cưới được nữ tử huynh thích, bất kể nàng ta là thần thánh phương nào, đều sẽ là thê tử của Tam ca.

Chờ Tô Mộ Tịch nhận được tin tức, đều đã là ngày hôm sau. Hoàng hậu nương nương cố ý để nàng hồi Tô phủ nhìn xem Tô Hồng Diệu, lần này, Tô Mộ Tịch ngay cả Hiên Viên Hạo Thành cũng không mang. Làm hại Hiên Viên Hạo Thành giống con cún con bị chủ nhân vứt bỏ bộ dáng, tại cửa Thần Hi cung đứng giữa trời cũng không thấy Tô Mộ Tịch trở về. Hiên Viên Hạo Thành thương tâm, hắn có phải hay không bị Tịch nhi từ bỏ, nhưng mà, hắn rõ ràng không có làm sai chuyện gì a? Ô ô…

Đến Tô phủ, bên giường Tô Hồng Diệu vây quanh một đám đại phu, tất cả mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, tra không ra nguyên nhân bệnh. Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú sắc mặt cũng tái nhợt, đứa thứ hai vừa mới thành thân, đứa thứ ba như thế nào liền ra xảy ra việc này.

 Lần này, ngay cả Duyệt Tâm công chúa đều tra không ra cái nguyên nhân nào bệnh như thế. Nhìn một phòng người lo lắng, Tô Mộ Tịch có điểm hoài nghi, chính mình có phải hay không làm sai. Nhẫn nữa phải nhẫn, vài ngày là tốt rồi.

Mời Lưu Thái y, chuyện này đã sớm nói trước, Lưu Thái y nhìn nửa ngày cảm thán lắc lắc đầu: “Ta hành y hơn mười năm chưa thấy qua chứng bệnh như vậy, ai, Tam công tử sợ là…” Nói được một nữa, lại không nói tiếp, Tô Mộ Tịch liền đổ mồ hôi một chút, Lưu thái y này diễn tuồng quá xuất sắc a.

Trong lúc nhất thời, một phòng mọi người trầm mặc. Tô Hồng Diệu cũng không biết chính mình nghĩ tới ngày đó vào cung Tô Mộ Tịch cho hắn uống trà, sau đó lại cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng hắn cũng không nói chỉ nói chính mình mệnh không tốt. Mà hiện tại nếu mình có chuyện gì, hại Tịch nhi trễ một năm mới có thể thành hôn. Hơn nữa đã đáp ứng đồ cưới còn chưa có đủ số. Nhắm mắt lại vô lực an ủi nói: “Đại… mọi người đừng… đừng lo lắng, ta, ta sẽ không có việc gì ?”

Tô Mộ Tịch thấy bộ dáng của Tam ca hốc mắt cũng đỏ, biết rõ hắn không có chuyện, nhưng là vẫn là nhịn không được. Kiếp trước, Tam ca cũng là như thế này rời đi sao? Mà nàng lại không có đến xem huynh ấy, rõ ràng là nàng đem Tam ca hại thành như vậy, rõ ràng chính là nàng không tốt, nhưng Tam ca lại còn nghĩ cho nàng.

Tô Hồng Diệu nghe được tiếng khóc, nhìn nhìn xa xa Tô Mộ Tịch: “Ngốc, nha đầu ngốc, muội, muội khóc cái gì? Tam, Tam ca không phải không có việc gì sao?” Tô Mộ Tịch đẩy ra mọi người, lôi kéo tay Tô Hồng Diệu, khóc còn lợi hại hơn .

Tô Hồng Diệu cũng không còn khí lực, chỉ có thể nhìn Tô Mộ Tịch khóc. Trong nhà mọi người lại trợn tròn mắt, bởi vì Tô Mộ Tịch từ sau khi tiến cung vốn không có ở trước mặt mọi người  khóc như thế.

Chương 46.2: Nổi lòng Tiết Vấn Lan. 

Đêm, Tùng Thư Minh mang tin tức trở về, chuyện Tam ca bệnh nan y đã cho người ta tiết lộ cho Tiết Vấn Lan biết được. Ba ngày, nàng cho Tiết Vấn Lan thời gian ba ngày, quá hạn không trở lại, sau cũng không nhắc tới nữa.

Kết quả mới ngày hôm sau. Tiết Vấn Lan liền phong trần mệt mỏi đến trước cửa Tô phủ, nhưng bị người ngăn chặn ngoài cửa. Tiết Vấn Lan cười khổ, biết rõ Tô Hồng Diệu nếu ở Tô Phủ, nàng căn bản sẽ không thể gặp được hắn.

Tô Mộ Tịch biết được tin Tiết Vấn Lan đã đến liền hướng đại môn chạy lại, thấy nàng bị hai thị vệ ngăn không được vào, liền phất tay, nhìn Tiết Vấn Lan cười cười: “Ngươi quả nhiên đến đây, vào đi ! Ta mang ngươi đi gặp Tam ca.”

Tiết Vấn Lan ngẩn đầu nhìn Tô Mộ Tịch, nhớ tới mình đã gặp qua nàng ở nơi nào, trong đầu vừa động: “Thì ra ngươi chính là muội muội mà hắn luôn nhắc đến, cám ơn.” Nàng rất hâm mộ Tô Mộ Tịch này, bởi vì Tô Mộ Tịch có một ca ca hết mực yêu thương lo lắng. Mà nàng ở cái thế giới này xác thật một cái người thân cũng không có, không thể phủ nhận Tô Hồng Diệu đã cho nàng ấm áp, nhưng như vậy ấm áp là điều nàng không dám cầu. Vạn nhất ngày nào đó nàng trở lại thế giới của mình, như vậy Tô Hồng Diệu làm sao bây giờ? Người Tô gia đối với người mình yêu mến khi đã nhận định chính là cả đời, điểm ấy nàng tin.

“Không cần cảm tạ, Tam ca muốn gặp ngươi, ta biết.” Tam ca càng không muốn nói, Tô Mộ Tịch lại càng biết hắn muốn gặp Tiết Vấn Lan.

 Hai người cùng nhau đi đến Hồng Diệu viên. Tô Mộ Tịch đứng trước cửa ngừng lại: “Ngươi đi qua đi, ta ở chổ này chờ ngươi.”

Tiết Vấn Lan không có bao nhiêu lời, thản nhiên gật gật đầu, không bao lâu, sắc mặt u ám đi ra: “Tô tiểu thư, hắn còn bao nhiêu thời gian ?” Lúc nàng đi, hắn rõ ràng vẫn còn tốt mà, vì sao hiện tại lại thành như thế? Nàng thiếu hắn một cái mạng, không có cơ hội trị khỏi sao?

“Không biết, Lưu Thái y nói chẳng còn bao nhiêu.” Nhìn đến vẻ mặt của Tiết Vấn Lan, Tô Mộ Tịch thật vừa lòng. Quả thật có tâm, nhưng mà dám để cho Tam ca truy vất vả như vậy nàng không thể quên mà bỏ qua được, nàng cũng không thể dễ dàng nàng ta quá. Tô Mộ Tịch nàng, thực là rất bao che khuyết điểm đi.

Ánh mắt Tiết Vấn Lan có chút đỏ, trình độ y học ở cổ đại nàng biết, nếu ngay cả thái y cũng tra không được như vậy… Tô Hồng Diệu… nhưng trong đầu chợt suy nghĩ, sẽ không phải là Tô Hồng Diệu cố ý dùng khổ nhục kế dẫn nàng trở về đi ? Lập tức lại phủ định, Tô Hồng Diệu là người như thế nào nàng biết đến, ngay cả lúc nàng muốn rời đi hắn cũng không có ra tiếng ngăn cản, làm sao có thể lấy thủ đoạn lừa nàng trở về? Nàng mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng đau lòng, nàng yêu cái tên nam nhân dưới móng sắt cứu  nàng: “Hắn, vì sao lại giống như bây giờ ?”

“Không biết, Tiết cô nương đi ! Tam ca không nói cho ngươi biết sao.”

Tô Mộ Tịch không đầu không đuôi một câu, làm cho Tiết Vấn Lan có chút mộng , nhưng mà vẫn là gật gật đầu.

“Tiết cô nương quả là nữ nhân không bình thường, tự nhiên có thể làm cho Tam ca ái mộ ngươi như thế. Nhưng mà, hiện tại Tam ca như vậy, tất nhiên là không xứng với ngươi, ngươi đã thăm Tam ca rồi, như vậy xin mời rời đi, đi !” Biết đau lòng a, biết đau lòng ngươi còn dám chạy.

“Ta…” Tiết Vấn Lan bởi vì bệnh tình của Tô Hồng Diệu, trái tim đều rối loạn, nghe Tô Mộ Tịch nói xong chỉ cảm thấy càng rối loạn.

Tô Mộ Tịch không nghĩ muốn cho nàng thời gian nghĩ nhiều, trí tuệ của nữ tử này nàng không chút nghi ngờ, vương tay : “Tiết cô nương thỉnh đi….”

“Ta, ta không nghĩ sẽ rời đi.” Tiết Vấn Lan đầu ốc chưa nghĩ thông tự nhiên thốt ra những lời vừa rồi

Cuối cùng cũng nói những lời này, Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng nở nụ cười một chút: “Tiết cô nương muốn lưu lại, vậy có thể hoàn thành tâm nguyện của Tam ca rồi.”

“Tâm nguyện, cái gì tâm nguyện?”

“Tam ca thích ngươi, ngươi sẽ không, không biết đi!” Xem biểu tình Tiết Vấn Lan áy náy, Tam ca tâm ý nàng là biết đi.

Tiết Vấn Lan thở dài gật gật đầu: “Ta biết đến.”

“Như vậy, xin mời Tiết cô nương gả cho Tam ca, ít nhất làm cho ta Tam ca không có tiếc nuối rời đi. Sau khi Tam ca ta rời đi, ngươi có thể rời khỏi Tô gia, muốn đi nơi nào đều được.” Ánh mắt Tô Mộ Tịch sáng chợt lóe, này nữ tử quả thật thông minh, lúc này lo lắng Tam ca bệnh tình, còn có như vậy thông minh.

Tiết Vấn Lan định thần, gả cho Tô Hồng Diệu, có thể sao? Nàng tới cái thế giới này, phụ mẫu của thân thể này liền mất, toàn bộ mọi người ở thôn trấn đều nói nàng là khắc tinh, lời này nàng tự nhiên không tin. Cho nên nàng liền bán đi tất cả các gia sản, một mình thay đổi thân nam trang đi tiêu dao khắp nơi, nàng nghĩ, có lẽ tới một cái thời điểm giống nhau mơ mơ màng màng mà trở về hiện đại, không lo không nghĩ cũng tốt. Nhưng mà, nàng cũng không biết mình như thế nào lại chọc cái nữ nhân âm dương quái khí kia. Nàng ta cưỡi ngựa xém một chút nữa là đạp trúng người nàng. Được một nam tử áo trắng kéo một phen, mới biết hắn tên là Tô Hồng Diệu, tuy rằng chỉ bị thương chân, nhưng đây là lần đầu tiên ở trên cái thế giới này có người cho nàng sự ấm áp.

Hắn cẩn thận chiếu cố, nàng không phải không có tâm, làm sao có thể không có cảm giác, chính là nàng sợ… Nhưng mà hiện tại, hắn thời gian không còn nhiều nữa, nàng không sợ nữa, cùng lắm thì bồi hắn cùng chết: “Được.”

Tô Mộ Tịch hung hăng nhéo đùi mình một cái, sợ chính mình quá cao hứng mà cười ra tiếng đi. Tam ca, huynh không cần tùy tiện kết hôn với cái nữ nhân dối trá Đổ Cẩn Huyên kia.

Chương 47

Bình luận về bài viết này