TSCNT 60

TRỌNG SINH CHI NGỐC THÊ

Chương 60: Về Khâu gia.

edit Uni ta

Sáng sớm hôm sau, Khâu Tiểu Ninh liền ngồi cỗ kiệu mà Hiên Viên Minh Nhật an bài ra cung, mặt sau theo vài cái thái y cùng ngự trù phòng. Đi đến cửa Khâu phủ, Khâu Minh Thông thì vào triều sớm, Khâu Minh Duệ chuẩn bị khảo võ khoa cử không ở nhà. Trong nhà chỉ có Khâu Khải Chính, Viên thị cùng Khâu Minh Trí, biết nàng trở về, liền đến đại môn nghênh đón. Đương nhiên, ba người đều quỳ xuống, bởi vì hoàng thượng đã muốn hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ thân phận Khâu Tiểu Ninh, hơn nữa thân phận cũng thức khắc vào ngọc điệp, là công chúa hàng thật giá thật.

Khâu Tiểu Ninh nâng Khâu Khải Chính lên: “Cha, không cần đối với con đại lễ như thế, mau đứng lên.” Xem ra nàng tìm hoàng đế ca ca hạ chỉ xuống, ít nhất bên trong Khâu phủ, không cần làm cho cha nương cấp nàng hành lễ.

 “Công chúa, hẳn là.” Khâu Tiểu Ninh như vậy, Khâu Khải Chính cao hứng, ít nhất hắn biết Ninh nhi sẽ không bởi vì thân phận thay đổi liền khinh thường bọn họ. Đứa nhỏ này, là đứa nhỏ mà nhà hắn từ nhỏ nuôi đến lớn.

 “Cha, bảo ta Ninh nhi là được, ngài coi như đây là công chúa mệnh lệnh đi!” Cái gì công chúa hay không công chúa, nàng đều nhớ kỹ chính mình ở nơi nào lớn lên.

“Ninh nhi, mau chút vào nhà, ngươi người đang có thai, đứng lâu không thể.” Viên thị vẻ mặt ý cười tiến lên, giúp đỡ Khâu Tiểu Ninh. Nàng nằm mơ đều không nghĩ tới Khâu Tiểu Ninh là công chúa, hiện tại thấy nghi thức phía sau Khâu Tiểu Ninh mới không thể không tin. Khâu Tiểu Ninh, không bao giờ thành người nàng có thể tùy tiện quở trách nữa, nàng là công chúa, muội muội của hoàng đế. Nghĩ đến mấy ngày nay nàng ăn ‘khổ’. Viên thị chỉ cảm thấy ủy khuất cực kỳ. Tâm xoay chuyển, hướng Khâu Tiểu Ninh nói: “Ninh nhi, con có thể hay không thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng cho ta lại ăn gạo tiếng cống kia? Gạo kia rất trân quý, ta không tiêu thụ nổi.” Lại ăn như vậy, nàng đều nhanh bị đắng chết.

Khâu Tiểu Ninh nghĩ nghĩ, liền biết hoàng đế ca ca khẳng định biết chuyện Viên thị đối với nàng, nghĩ liền trả lời: “Nương, nếu là hoàng huynh thưởng đưa cho người, người dùng là được không cần lo lắng trân quý hay không trân quý. Bằng không, lấy tính tình của hoàng huynh sẽ nghĩ đến người không thích lại trách hắn đó.” Nếu ca ca làm như vậy, gạo kia nhất định sẽ không đối với thân thể của nương tạo thành thương tổn. Tính tình của nương, làm cho người chịu chút đau khổ cũng tốt, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ sấm đại họa.

Vốn Viên thị đã ăn qua mười ngày, Hiên Viên Minh Nhật cũng không chuẩn bị tiếp tục làm cho nàng ăn. Bất quá, cũng là miệng nàng tiện, oán giận một câu: “Người nhà Hiên Viên này, thật sự là vong ân phụ nghĩa, ta cứu Khâu Tiểu Ninh một mạng, bọn họ lại đối với ta như vậy.” Lời này, vừa vặn rơi vào tai một nô tỳ tranh công bèn nói cho Hoa Trinh, Hoa Trinh lập lại một chữ cũng không xót cho Hiên Viên Minh Nhật nghe. Hiên Viên Minh Nhật nghe lời này, thản nhiên nở nụ cười, lại làm cho Ngọc Thuận ban thưởng hai tháng gạo, tính đem tật xấu miệng của Viên Thị ăn đến bỏ mới thôi. Khâu Tiểu Ninh trở về, Viên Thị vẫn phải mỗi ngày ăn gạo tiến cống cùng niệm phật.

Trở lại trong phòng, mấy người ngồi xuống, Khâu Tiểu Ninh hướng Khâu Khải Chính hỏi: “Cha, nàng táng ở nơi nào? Ngài có thể mang con đi cấp nàng thượng nén hương được không?” Mấy ngày nay nàng mặc dù ở trong cung liền vẫn nhớ kỹ chuyện này. Bất luận lúc ấy nàng sống hay chết, nàng cứu chính mình một mạng đây là sự thật, hơn nữa nghe Hán Ngữ bác nói qua, lúc ấy còn có một vị cung nữ kêu là Xảo Tâm vì cứu mình cũng đã chết.

Khâu Khải Chính gật gật đầu: “Chờ Thông nhi trở về, làm cho hắn mang con cùng đi. Ninh nhi, con cũng đừng tự trách, lúc ấy đứa nhỏ kia quả thật đã muốn tắt thở, bằng không…” Nói xong, nhìn Viên thị liếc mắt một cái, kế tiếp trong lời nói cũng không nói gì nữa.

“Cha, Ninh nhi hiểu được.”

Khâu Minh Trí từ khi thấy Khâu Tiểu Ninh trở về, một chữ cũng không dám hô. Mấy ngày nay nhìn thấy nương hắn ăn gạo tiến cống kia, hắn sợ hoàng thượng cũng biết hắn đối với Khâu Tiểu Ninh không tốt, ban thưởng gạo kia bắt hắn ăn. Lúc này, cứ nghĩ giấu mình trong phòng là tốt, lại không biết, Hiên Viên Minh Nhật đã nghĩ tốt cho hắn rồi.

Khâu Minh Thông hạ triều, vừa nghe nói Khâu Tiểu Ninh đã trở lại, liền chạy vội vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn đến Khâu Tiểu Ninh đang yên hòa ngủ trên gường, mừng như điên chạy đến bên giường nhẹ nhàng hôn tráng nàng một chút. Đã nhiều ngày thế này, coi như đã trở lại.

Khâu Minh Thông vừa tiến đến, Khâu Tiểu Ninh liền đã muốn tỉnh. Ở thời điểm Khâu Minh Thông hôn nàng, đột ngột mở mắt ra, mỉm cười nhìn hắn. Nhìn đến nàng tỉnh, Khâu Minh Thông vội hỏi: “Ninh nhi, tỉnh, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không, ta bảo người đi làm.” Vì nàng đang mang thai sao? Ninh Nhi nhìn đều có chút gầy.

Hai tay đưa đến sau lưng Khâu Minh Thông, bả đầu tựa vào vai Khâu Minh Thông: “Không cần, Tử Hằng, chàng không cần cử động, để cho ta ôm chàng một chút.” Mấy ngày nay, mặc dù có cha nương cùng ca ca tại bên người, nhưng nàng vẫn rất nhớ Tử Hằng. Ngẩn đầu, cánh môi đỏ liền hôn lên môi Khâu Minh Thông. Học bộ dáng ngày thường của hắn, nhẹ nhàng căn vào môi hắn, vương đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng lướt qua môi hắn.

Hai người một hồi lâu tách ra, Khâu Minh Thông đem Khâu Tiểu Ninh ôm vào trong lòng, thanh âm khàn khàn nói: “Ninh nhi, đừng động nữ, ta sợ khống chế không được chính mình, ta sợ sẽ làm nàng bị thương cùng đứa nhỏ trong bụng.” Nói xong nhẹ nhàng hôn lên tráng Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh ngoan ngoãn cho hắn ôm, không có lộn xộn, qua một lúc Khâu Tiểu Ninh mới ra tiếng nói: “Tử Hằng ta rất nhớ chàng, về sau, chúng ta không bao giờ tách ra lâu như vậy được không?” Sinh mệnh của nàng, không thể rời đi Khâu Minh Thông lâu quá.

“Là, công chúa điện hạ, vi thần tuân mệnh, cam đoan một tấc cũng không rời.” Cho tới bây giờ không nghĩ tới, Ninh nhi của hắn sẽ là công chúa. Nhưng mà, vô luận Ninh nhi thân phận gì đi nữa, trong lòng hắn tâm ý của hắn cũng không bởi vì những thứ này mà thay đổi.

“Đúng rồi, Tử hằng, chàng dẫn ta đi thắp cho nàng một nén hương có được không?”

Khâu Minh Thông suy nghĩ trong chốc lát, mới đáp ứng rồi: “Có thể, bất quá thắp xong một nén hương liền rời đi, đừng ở lâu quá cũng không cho nghĩ nhiều.” Ninh nhi hiện tại đang hoài thai, cảm xúc không thể quá kích động. Nếu biết nhiều người vì cứu nàng mà tử, nàng nhìn đến khẳng định sẽ khổ sở. Đều là hoàng thượng kia không tốt, tại sao lại đem mọi người đều chôn cất cùng một chổ.

“Đã biết, Tử Hằng chàng đều nhanh biến thành lão công công, thích lãi nhải nhiều như vậy.” Khâu Tiểu Ninh mĩm cười nói, kỳ thật cũng thiếu nghĩ tới một ít, năm đó người chết sợ không chỉ có một vị cung nữ Xảo Tâm mà thôi.

Chẳng lẽ, ta biến thành lão công công nàng sẽ ghét bỏ ta sao? Nói cho nàng biết, chậm, ta biến thành lão công công nàng cũng chỉ có thể là thê tử của Khâu Minh Thông ta.” Nói xong, liền đem Khâu Tiểu Ninh ôm lấy, cắn cắn khuôn mặt đỏ hồng của nàng.

Đi đến mộ viên mà Tô Mộ Tịch sai người xây dựng, bên trong không hề thiếu mộ phần. Nhìn đến đó Khâu Tiểu Ninh hiểu được, nhưng không có hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo phía sau Khâu Minh Thông. Thẳng đến khi Khâu Minh Thông dừng lại, đem hương đã đốt đưa đến tay Khâu Tiểu Ninh, Khâu Tiểu Ninh mới hồi phục tinh thần lại. Nhìn mộ bia một lớn một nhỏ. Khâu Tiểu Ninh cúi đầu lại dâng hương, ở trong lòng nói một tiếng cảm ơn.

Khâu Minh Thông đem Khâu Tiểu Ninh nâng dậy, nhẹ nói: “Ninh nhi, chúng ta về nhà đi!” Người đã qua đời, người sống hẳn là nên hảo hảo sống. Khâu Tiểu Ninh gật gật đầu, đi theo Khâu Minh Thông ra mộ viên.

Ra khỏi mộ viên về đến nhà mới biết được Khâu gia lại nhận được một đạo thánh chỉ, vì tứ hôn cho Khâu Minh Trí, là nữ nhi của một vị tứ phẩm tướng quân. Có thể được hoàng thượng tứ hôn, vốn nên là chuyện thật cao hứng, nhưng Khâu Minh Trí lại bị dọa chết khiếp, hắn cũng không quên chuyện nương ăn gạo cống phẩm. Hắn chỉ biết Hoàng thượng không có khả năng không biết hắn đối với Ninh nhi không tốt, nhưng phía sau, đổi ý cũng đã muốn chậm. Vị tướng quân nữ nhi kia, chẳng lẽ là xấu như vô diệm? Hắn vốn nghĩ, hiện tại Khâu gia có bạc, tương lai cưới một thê tử xinh đẹp ôn nhu, lại nạp vài cái tiểu thiếp cho Khâu gia sinh thêm vài đứa nhỏ. Hoàng đế tứ hôn, hắn về sau còn có thể hay không nạp thiếp đây?

Nếu làm cho Khâu Tiểu Ninh biết Khâu Minh Trí đánh chủ ý này, khẳng định làm cho Hiên Viên Minh Nhật ban thưởng một nữ tử xấu lại hung dữ cấp cho Khâu Minh Trí, này không rõ ràng là dạy hư ca ca sao?

Khâu Khải Chính nhìn đến thánh chỉ của hoàng thượng cũng không nói cái gì, hắn tin tưởng Hoàng Thượng cũng sẽ không làm quá mức. Mà sáng suốt, cũng quả thật muốn một con dâu về có thể quản trụ dược nhi tử của hắn, bằng không lấy tính tình của Trí nhi, ngày sau tất nhiên sẽ xằng bậy.

Khâu Minh Thông nhìn nhị đệ bộ dáng có khổ cũng không dám nói, cười cười cùng Khâu Tiểu Ninh thấp giọng nói: “Ninh nhi, hoàng huynh nàng còn rất lợi hại, tất cả đều hướng nhân chỗ đau mà nắm, hắn cũng không sợ ta trả thù.” Nhị đệ thực tại thảm chút, hắn nghe nói vị tứ phẩm tướng quân Hoàng Thước kia, tính tình nữ nhi Hoàng Quý Hiền, ách, thật sự mạnh mẽ.

“Yên tâm đi, ta hoàng huynh sẽ không quá mức phân.” Đối với Hiên Viên Minh Nhật, Khâu Tiểu Ninh mặc dù cùng hắn ở chung không lâu, nhưng cũng biết hắn cũng không phải là người xằng bậy. Nói sau, Khâu gia đối nàng có ân, hắn sẽ không quên việc này.

“Hừ, nàng thật rất tin tưởng hắn a!” Khâu Minh Thông cũng chưa chú ý tới, nói lý dẫn theo nồng đậm vị chua. Ninh nhi mới cùng tiểu tử kia ở chung vài ngày a, tâm liền hướng về hắn ta.

“Đương nhiên tin tưởng, hắn là hoàng huynh của ta khẳng định sẽ không làm cho người nhà của ta không tốt quá a.” Khâu Tiểu Ninh nháy mắt mấy cái, cố ý xem nhẹ Khâu Minh Thông ghen tuông. Trong lòng nhịn không được vụng trộm cao hứng, nguyên lai ca ca cũng là sẽ ghen a.

Đang ở thời điểm hai người cười đùa, một thị vệ liền xin chỉ thị nói: “Công chúa, phò mã, bên ngoài phủ ngoại có một nữ tử, nói là người quen có việc muốn nhờ ngài hỗ trợ.” Vị nữ nhân kia nhìn đáng thương, còn nói ra tên của phò mã và công chúa, hắn mới dám đến thông báo.

 “Ai a!” Khâu Minh Thông không hiểu được, Khâu Tiểu Ninh đổ lập tức nghĩ tới Hàn Thiếu Khanh: “Tử Hằng, chàng nói xem có thể hay không là Thiếu Khanh a?” Như quả thật là Thiếu Khanh, vậy thật tốt quá.

Lôi kéo Khâu Minh Thông liền hướng cửa lớn đi, Khâu Minh Thông bất đắc dĩ chỉ phải lôi kéo tay nàng nói: “Chậm một chút, đừng quên đứa nhỏ trong bụng nàng.” Nha đầu này, đều là sắp làm nương rồi, còn lỗ mãng thất thất như vậy.

Hai người đi tới cửa, vừa thấy đến người, đều nhíu nhíu mày, làm sao có thể là La Tiểu Lệ? La Tiểu Lệ vừa thấy hai người liền quỳ trước mặt bọn họ, khóc nói: “Cầu công chúa phò mã cho ta làm chủ, cho ta làm chủ a!” Nàng vạn vạn không nghĩ tới, từ nhỏ bị nàng khinh thường ngốc tử cư nhiên là công chúa, muội muội duy nhất của hoàng thượng.

Mới lúc trước Khâu Minh Thông trúng trạng nguyên, nàng ghen tị Khâu Tiểu Ninh, còn nơi nơi tản ra lời đồn Khâu Minh Thông cưới muội muội của chính mình. Hiện tại, nàng lại quỳ ở chổ này cầu bọn họ.

Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh nhìn nhau một cái, cũng chưa hỏi nàng ta làm chủ cái gì. Hai người vừa thấy La Tiểu Lệ như vậy còn có chút khó chịu, lúc trước nếu Khâu Minh Thông trúng chiêu của nàng ta, hiện tại thê tử Khâu Minh Thông sẽ không thể là Khâu Tiểu Ninh. Hơn nữa Khâu Tiểu ninh càng rối rắm hơn, không biết kiếp trước nữ nhân này có gả cho Tử Hằng không? Nếu Tử Hằng thật sự cưới nàng ta, trong lòng nàng còn phi thường khó chịu. Liền nữ nhân như vậy, làm sao có thể xứng làm thê tử của Tử Hằng?

La Tiểu Lệ nói nữa ngày, nói trượng phu nàng ta  không tin nàng ta, hoài nghi đứa nhỏ không phải của hắn, nhưng năm đó nàng chỉ có cùng Khâu gia nhị công tử náo loạn thật lâu, gặp cũng không có người để ý nàng, ôm đứa nhỏ giữ chặt lấy vạt áo của Khâu Tiểu Ninh khóc không thôi. Giống như Khâu Tiểu Ninh phụ bạc nàng vậy, vây quanh không ít người đến xem kịch vui.

Bình luận về bài viết này