TSCNT 57

TRỌNG SINH CHI NGỐC THÊ

Chương 57: Cha nương

edit Uni

Ngày hôm sau Khâu Tiểu Ninh mở mắt ra, liền nhìn đến đang ngủ ở bên giường Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch. Trong lòng, đột nhiên giống như có cái gì đang tiến vào vậy, ê ẩm, bọn họ đối với chính mình vô cùng tốt.

Khâu Tiểu Ninh vừa tỉnh không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch không bao lâu cũng tỉnh lại, thấy nàng tỉnh, vội hỏi: “Minh… Ninh nhi, con tỉnh. Có đói bụng không, nương làm cho người ta truyền lệnh.” Hiên Viên Hạo Thành ở bên cạnh liều mạng gật đầu, còn không quên nhìn chằm chằm Khâu Tiểu Ninh xem.

Cắn môi dưới, Khâu Tiểu Ninh thanh âm nho nhỏ nói: “Cha nương, Ninh nhi không đói bụng, các ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi!” Cùng kêu cha nương, nhưng cảm giác bất đồng, gọi bọn họ còn có chút xa lạ, lại cảm thấy thân cận. Kỳ thật, nàng nên cao hứng, nàng sùng bái Hoàng Thái Hậu dĩ nhiên lại là thân mẫu của mình.

Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành nghe được nàng gọi, đều ngây người một hồi lâu. Tô Mộ Tịch sợ chính mình nghe lầm, kêu lên: “Ninh nhi, con có thể đem lời vừa rồi lập lại lần nữa được không?” Nàng nghe được Minh Nguyệt kêu cha nương, có phải thật sự hay không? Hiên Viên Hạo Thành cũng gật gật đầu nói: “Ninh nhi, Ninh nhi, lời nói vừa rồi con nói lại lần nữa cho chúng ta nghe đi.”

Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, bất quá thanh âm nhưng thật ra lớn chút: “Cha nương, các ngươi một đêm đều thủ tại chỗ này, khẳng định mệt mỏi, hồi phòng nghỉ ngơi một chút đi!”

“Ninh. Ninh nhi, con chịu gọi bọn ta là cha nương …” Biết chính mình cũng không có nghe lầm, Tô Mộ Tịch mừng đến không biết cái gì, kia còn cần gì nghĩ ngơi.

Khâu Tiểu Ninh ở dưới ánh mắt tha thiết của Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành, dùng qua đồ ăn sáng, vừa buông bát liền nghe được một cung nữ tiến lên nói: “Thái thượng hoàng, thái hậu, người nhà Khâu đại nhân đã muốn ở bên ngoài chờ, có phải hay không làm cho nô tỳ đem bọn họ mang vào.”

“Mau truyền.” Minh Nhật làm sao có thể còn chưa đến nữa? Tô Mộ Tịch nghĩ nghĩ, gọi một cung nữ hướng nàng nói thầm: “Nhanh đi đem Hoàng Thượng mang đến đây, nói ta gọi hắn, chuyện trong tay trước không cần quá bận tâm.” Đứa nhỏ này, hôm nay không phải không cần vào triều sớm sao?

Phía sau, Hiên Viên Minh Nhật ngồi ngay ngắn nghe Ám vệ từ tối hôm qua cùng sáng nay tra được. Nghe được đến chổ làm cho Hiên Viên Minh Nhật tự nắm lấy tay chính mình khống chế tính tình. Quả nhiên, như hắn sở liệu, Minh Nguyệt nói nàng ở Khâu phủ được mọi người đối xử tốt, rõ ràng chính là đang nói dối. Hơm nữa, để cho hắn khổ sở, là Minh Nguyệt dĩ nhiên ở Hàn gia làm qua nha hoàn. Muội muội của hắn vốn nên là công chúa tôn quý, nhưng nàng lại… Đều là hắn làm ca ca không tốt, không có thể sớm hơn tìm được muội.

Hiên Viên Minh Nhật giương mắt, nhìn ám vệ quỳ liếc mắt một cái ra tiếng nói: “Thông tri thuộc hạ của ngươi, chuyện này chỉ có trẫm biết, không được bẫm báo mẫu hậu. Nếu các ngươi dám nói trước mặt người, làm cho người phiền lòng, trẫm sẽ không tha cho các ngươi”. Có một số việc hắn biết là đủ, không cần cho nương biết khiến nàng thương tâm.

“Dạ, vi thần tất nhiên sẽ ước thúc thuộc hạ phía dưới, thỉnh hoàng thượng yên tâm.”

“Đi xuống đi!” Hiên Viên Minh Nhật nhìn Thần hi cung, trong lòng đã muốn quyết định nên làm như thế nào. Viên thị, Khâu Minh Trí…

Người Khâu gia thấy Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch đều có chút ngây dại, hoàn toàn không tin hai người thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi mấy tuổi dĩ nhiên là thân sinh phụ mẫu của đương kim Hoàng thượng cùng Khâu Tiểu Ninh. Nếu không có cung nhân bên cạnh đề điểm, bọn họ mặt đều ngây dại.

Người nhà Khâu gia thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch xong. Viên Thị liền bất an không yên nhìn Khâu Tiểu Ninh, trong mắt còn mang theo ý khẩn cầu. Khâu Tiểu Ninh nhìn đến ánh mắt của Viên thị liền cúi đầu, xem cũng không liếc nhìn nàng một cái, nàng không phải là thánh nhân, nương đối với nàng làm nhiều việc nói nhiều lời nàng đều không có khả năng làm như không có nghe đến, không ở trước mặt phụ mẫu đề người không tốt, đã muốn là điểm mấu chốt của nàng.

Viên Thị có chút giận nắm tay, hừ, hiện tại biết chính mình là công chúa liền nhăn mặt cho nàng xem, nha đầu này có phải hay không đã quên nó vẫn là con dâu của Khâu gia.

Tô Mộ Tịch nhìn cao hứng, nhưng thật ra không chú ý biểu tình rất nhỏ của Viên thị, xem bọn họ thỉnh an xong liền lập tức để bọn họ ngồi xuống. Cười hỏi: “Vài vị đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa ta lập tức bảo người truyền lệnh.” Khâu Khải Chính này nhìn nhưng thật ra rất tốt. chính là Viên thị này, sợ không phải là người có tướng tốt. Mà bên người Viên thị hơi lùn một chút hẳn là con thứ hai, không cao lớn như người con thứ ba, cùng Khâu Minh Thông không vĩ đại bằng. Nhợt nhạt xem qua người nhà Khâu gia. Tô Mộ Tịch trong lòng có chút để ý.

“Hồi thái hậu, chúng thần đã dùng qua, không dám lao ngài thương nhớ.” Đáp lời là Khâu Khải Chính, lời này nói cẩn thận có chút nhỏ chút. Tô Mộ Tịch đang chuẩn bị đáp lời, bên ngoài liền nghe một tiếng hoàng thượng giá lâm, Hoàng thượng tôn giá rất nhanh liền đi vào. Một phòng người đều quỳ trên mặt đất, hành lễ cấp Hiên Viên Minh Nhật, Hiên Viên Minh Nhật cười cười, tự mình khom người đem Khâu Khải Chính đứng lên: “Người chính là Khâu lão gia đúng không? Mấy năm nay muội muội trẫm ít nhiều nhờ ngươi.” Nghe ám vệ tra được nếu không phải hắn và Minh Thông che chở, muội muội sợ đã sớm bị người đuổi ra Khâu gia. Cho nên đối với Khâu Khải Chính, Hiên Viên Minh Nhật là lòng tràn đầy cảm tạ .

Khâu Khải Chính có chút thụ sủng nhược kinh, hắn sống hơn nữa đời người cũng không nghĩ tới Hoàng thượng có thể tự mình dìu hắn. Viên thị ở một bên nhìn, trong lòng cao hứng, cảm thấy phu quân mình chính là dưỡng Ninh nhi một chút đều được Hoàng đế lễ ngộ như vậy. Mà nàng chính là người cứu được Ninh nhim ngẫm lại nàng liền cảm thấy chính mình thật vĩ đại. Bất đắc dĩ, đợi nữa ngày, Hiên Viên Minh Nhật trừ bỏ, tự mình đỡ Khâu Minh Thông đứng lên, cái khác cũng không làm?

Mặt sau vẫn là Tô Mộ Tịch lôi kéo nàng ngồi xuống, hỏi: “Nghe nói là ngươi đã cứu Minh Nguyệt nhà ta, ta muốn hỏi ngươi một chút, lúc ấy là như thế nào cứu nàng? Nàng lúc ấy có bị thương không?” Khi đó Xảo Tâm đều bị thương mà chết. Minh Nguyệt có một chút thương cũng không bị sao? Tô Mộ Tịch có chút không dám tưởng.

“Lúc ấy phải nói là một cái hung hiểm, thiệt nhiều người ở trong một con hẽm giết tới giết lui. Lúc ấy dân phụ vừa vặn đi ngang qua nghe được đứa nhỏ đang khóc, liền vọt đi qua, đem đứa nhỏ cứu ra, dân phụ thật không nghĩ tới, đứa nhr kia sẽ là công chúa.” Viên thị dùng chính mình đứa nhỏ đi đổi Khâu Tiểu Ninh lời này chưa nói.

Tô Mộ Tịch nghe xong nhíu nhíu mày, nàng vì sao không có nói tới nữ nhi thân sinh của nàng? Nàng vốn đang chuẩn bị quá chút thời điểm nói cho bà ta, thân sinh của họ chôn ở nơi nào. Hiện tại có phải hay không không nên nói.

Đang ở thời điểm Tô Mộ Tịch do dự, Khâu Khải Chính đột nhiên quỳ đến trước mặt Tô Mộ Tịch cầu xin nói: “Thỉnh thái hậu báo cho biết, thảo dân thân sinh nữ nhi chôn cất ở nơi nào?” Viên thị, thật sự làm cho hắn quá thất vọng rồi. Lúc trước nữ nhi chết, nàng sợ hắn trách cứ thay đổi Ninh nhi trở về, này hắn cũng không trách nàng, cứu người một mạng còn hơn xây bảy ngôi chùa. Nhưng mà, hiện tại thời điểm này, nàng thân sinh nữ nhi của mình cư nhiên một chữ cũng không nói, hoàng thái hậu sẽ nghĩ Khâu gia như thế nào? Ham vinh hoa phú quý, ngay cả chính mình nữ nhi cũng không để ý. Lúc trước hắn thiệt tình đối tốt Ninh nhi, cũng không biết nàng là công chúa gì cả, chính là đem nàng trở thành chính mình thân sinh nữ nhi đối đãi.

“Khâu lão gia, ngươi mau đứng lên, không cần như thế, ngươi chính là không cầu ta ta cũng sẽ báo cho biết.” Tô Mộ Tịch hư phù một chút làm cho Khâu Khải Chính đứng lên, trách không được Ninh nhi cũng là tính tình đôn hậu, nghĩ đến  Khâu Khải Chính này đối diện nàng ảnh hưởng cũng là không nhỏ. Ít nhất, Khâu Khải Chính tốt rất nhiều rất nhiều.

Khâu Khải Chính nếu hỏi, Tô Mộ Tịch tựa như thực báo cho biết bọn họ thân sinh nữ nhi chổ an táng. Lúc ấy, hài tử kia lấy quận chúa chi lễ hạ táng, nghĩ đến, cũng có thể hơi chút trấn an đối với tâm phụ mẫu nàng. Tô Mộ Tịch trong lòng vô hạn cảm kích, nếu không phải bọn họ. Minh Nguyệt sợ là…

Hiên Viên Minh Nhật cho mẫu thân ánh mắt trấn an, cấp Ngọc Thuận sử cái ánh mắt. Ngọc Thuận tiện cầm thánh chỉ tiến lên, niệm hơn nữa ngày, cuối cùng ngừng lại. Đại khái ý tứ là phong Khâu Khải Chính là bình an hầu, ban thưởng Khâu phủ, mặt sau đó là một loạt ban cho. Viên thị nhưng thật ra một chữ không đề, ngay cả Khâu Minh Thông đều không có đề.

Ở trong lòng Hoàng Thượng chúng ta là nghĩ như vậy, Viên thị mặc dù cứu Ninh nhi nhưng đối nàng cũng không tốt, Khâu Minh Trí kia lại đáng giận, về phần Khâu Minh Duệ, hắn thường không ở hoàng thành hơn nữa muốn tham gia võ trạng nguyên khoa khảo, nếu thật là có bản lĩnh không sợ không dẫn đầu. Nói sau Khâu Minh Thông, Hiên Viên Minh Nhật là thật sâu ghen tị, hắn mới là Minh Nguyệt ca ca, vì sao Minh Nguyệt gọi hắn ta là ca ca cũng không kêu chính mình? Hơn nữa, hắn còn không có tự mình tán thành muội muội gả đi ra ngoài đau, muội muội như thế nào liền mang thai, điểm ấy làm cho Hiên Viên Minh Nhật phi thường tức giận.

Chờ Khâu Khải Chính lĩnh chỉ, Hiên Viên Minh Nhật liền nói: “Tốt lắm, thời điểm không còn sớm, trẫm làm cho người ta mang bọn ngươi nhìn phủ đệ mới.” Hiên Viên Minh Nhật một ánh mắt, Ngọc Thuận lập tức đưa lên một khối kim bài, chờ Khâu Khải Chính tiếp nhận Hiên Viên Minh Nhật mới nói: “Đây là Hiên Viên hoàng triều duy nhất một khối miễn tử kim bài, trẫm hôm nay lấy nó tặng cho các ngươi, cảm tạ các ngươi mấy năm nay đối Ninh nhi dưỡng dục chi ân cùng ân cứu mạng.”

Khâu gia cả nhà đều há to miệng, miễn tử kim bài, kia chính là vật mơ ước của mọi người tại Hiên Viên Hoàng triều. Hiện tại Hoàng Thượng lại đem thứ này cho Khâu gia? Tạ ân sau, Hiên Viên Minh Nhật gật gật đầu: “Ân, mau về nhà đi thôi!”

Khâu Minh Thông vui mừng đứng lên, đi kéo Khâu Tiểu Ninh, hắn cuối cùng có thể mang nàng dâu về nhà. Khâu Minh Thông vừa muốn đụng tới tay Khâu Tiểu Ninh, lập tức đã bị Hiên Viên Minh Nhật cấp chặn đứng : “Trẫm nói, cho các ngươi về nhà, khi nào thì cho phép các ngươi mang muội muội ta đi?” Hay nói giỡn, Minh Nguyệt nhà hắn không bao giờ nữa có thể rời đi tầm mắt của hắn. Về phần Khâu Minh Thông, ngủ một mình tại Khâu phủ đi!

Khâu Minh Thông thu tay lại, vẻ mặt chính sắc xem Hiên Viên Minh Nhật nói: “Hoàng thượng, vi thần mang thê tử của chính mình là hợp pháp, người làm như vậy là không có pháp lý.” Cảm tình nhận thức thân nhân, đem nàng dâu của ngăn không cho hắn mang về.

“Pháp, pháp đều là trẫm định , ngươi nếu không đi, trẫm đưa miễn tử kim bài cho Khâu gia lập tức có thể phái thượng công dụng.” Nói xong, Hiên Viên Hạo Thành còn hừ một tiếng, hắn là hoàng đế hắn sợ ai.

“Ca… Tử hằng, huynh mang cha nương về trước xem chổ ở mới của chúng ta đi, Ninh nhi qua chút ngày sẽ trở về.” Nàng thật sự rất muốn cùng thân cha nương còn có thân ca ca bá khí vô lý đáng yêu ở chung một chút. Về phần Tử Hằng nha, nàng quá chút thời điểm về nhà lại hò hét hắn.

Tô Mộ Tịch vừa nghe Khâu Tiểu Ninh lời này, vui vẻ quên mất mọi thứ, lôi kéo tay Khâu Tiểu Ninh cười không ngừng, nữ nhi của nàng vẫn là nghĩ nàng làm nương này. Hiên Viên Minh Nhật cùng Tô Mộ Tịch tâm tình không sai biệt lắm, đương nhiên, phía sau Khâu Tiểu Ninh gọi hắn một tiếng ca ca hắn càng vui vẻ.

Khâu Minh Thông ở trong lòng thở dài, hắn đã quên tính tình Ninh nhi nha đầu kia.Chỉ nói: “Ân, được, quá chút ngày ta tới đón nàng.”

Về phần hắn tiếp được hay không được người, này vẫn là nói sau.

Bình luận về bài viết này