TSCNPQ 80

Chương 80: Gặp chuyện không may.

edit: Uni.

Nhớ kỹ lời Tô Mộ Tịch căn dặn, Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm phân biệt Đông Môn và Tây Môn Hoàng Cung rời đi, đi được một đoạn đường đều bình an vô sự. Nhưng mà Hoa Ngữ đi càng xa, liền cảm thấy càng tĩnh càng bất an, bởi vì lẳng lặng có chút không tầm thường. Bên người mặc dù mang theo hai mươi mấy đại nội cao thủ Hoàng Thượng phái tới, nhưng Hoa Ngữ vẫn nhịn không được lo lắng. Nhìn trong lòng tiểu Minh Nhật mắt to mở nhìn nhưng không khóc không náo, trong lòng Hoa Ngữ có chủ ý.

Quả nhiên như Hoa Ngữ suy nghĩ, đoàn người tiếp tục đi được mấy bước, một đám hắc y nhân số lượng không ít hơn bốn mươi người, đem nhóm Hoa Ngữ vây kính, không nói hai lời liền bắt đầu giết chóc.

Không bao lâu, đại nội cao thủ dần dần rơi xuống thế hạ phong. Từ một nơi bí mật gần đó ám vệ xem tình huống không đúng, cũng gia nhập cuộc chiến. Trong lúc nhất thời hắc y nhân cùng ám vệ bọn họ chiến đấu khó phân thắng bại, Hoa Ngữ thừa dịp loạn ôm Tiểu Minh Nhật muốn rời đi, một tên hắc y nhân hoành đao chém tới đi lại gần bọn họ, Hoa Ngữ nhắm mắt lại đem Tiểu Minh Nhật gắt gao ôm vào trong ngực. Một ám vệ phóng lên chặn đao, cầm kiếm vung về phía hắc y nhân, hắc y nhân chém xuống, ám vệ cũng ngã xuống mặt đất.

Hoa Ngữ cả kinh phục hồi tinh thần lại, ôm Tiểu Minh Nhật chạy ra. Đi chưa được mấy bước liền nhìn đến phía sau có hắc y nhân đuổi theo, Hoa Ngữ cả kinh, nhưng mà rất may một ám vệ chạy lại đem hắc y nhân giết chết. Ám vệ kêu to : “Ta chống đỡ, mau ôm tiểu hoàng tôn chạy đi.” Nói xong liền cùng hai hắc y nhân đánh giết..

Chung quanh đen tối, Hoa Ngữ cũng không phân biệt được phương hướng. Nương theo bóng đem hơi có chút ánh sáng có thể thấy một cái ngõ nhỏ chung quanh tối đen, Hoa Ngữ tìm một nơi ẩn nấp. Nàng biết hiện tại trong tay nàng ôm Tiểu Minh Nhật, nàng không thể làm cho đứa nhỏ có việc, không thể mạo hiểu, khả năng có người sẽ đuổi theo. Trốn đi là tương đối có vẻ an toàn, hiện tại chỉ hi vọng tiểu Minh nhật trong lòng không khóc là tốt rồi.

Không bao lâu bên ngoài cuộc chiến chấm dứt, cuối cùng còn sống có ba tên hắc y nhân. Ba người tìm một vòng, cũng không thấy được Hoa Ngữ cùng Tiểu Minh Nhật. Trong đó có một tên cầm kiếm thở hổn hển ra tiếng : “Không hay ho, tự nhiên để cho ả nữ nhân cùng hài tử kia chạy mất. Cái này, trở về như thế nào nói với trưởng công chúa bọn họ đây ?”

“HƯ..Ngươi muốn chết sao ? Vạn nhất để cho người khác nghe thấy chúng ta đều đừng hòng sống.” Một tên khác bước lên ngăn lại.

“Phi, ngươi còn lo lắng chuyện này. Để cho ả cung nữ cùng tiểu hoàng tôn chạy mất, trưởng công chúa sẽ bỏ qua cho chúng ta sao.” Hắc y nhân nói chuyện quả thật như thế.

Hai người đối thoại truyền vào tai Hoa Ngữ, hoảng sợ, là trưởng công chúa phái người tới. Nhìn nhìn trong lòng tiểu Minh Nhật đang mở mắt to nhìn mình. Hoa Ngữ miễn cưỡng hướng hắn cười cười. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng lên tiếng, bằng không bọn họ đều chết chắc.

Ba người thảo luận trong chốc lát, một tên nghĩ đến một cái biện pháp ra tiếng nói: “Nếu chúng ta không muốn chết, bằng không như vậy đi! Lát nữa, thời điểm chúng ta trình báo Trưởng công chúa, thì nói nhiệm vụ đã hoàn thành. Tiểu hoàng tôn cùng người bảo hộ hắn đều bị chúng ta ném tới bãi tha ma, xử lý sạch sẽ. Chỉ cần ba người chúng ta không nói, trên đời này tuyệt đối không có người thứ tư biết.”

“Như vậy không có vấn đề chứ ! Nếu trưởng công chúa cùng tướng quân phái người tra, chúng ta…” Một tên có lá gan nhỏ, làm loại chuyện lừa gạt này, trong lòng vẫn là lo lắng…

“Ngươi sợ cái gì ? Các ngươi cẩn thận suy nghĩ, nếu Dạ Hoàng tử cùng Trưởng công chúa bọn họ đoạt vị thành công, cung nữ kia nàng ôm tiểu hoàng tôn tìm một chổ trốn còn không kịp nữa, thế nào lại dám tìm tới cửa ? Ả cung nữ kia cũng không phải tên ngốc. Hơn nữa lui từng bước, nếu tương lai Dạ Hoàng tử cùng bọn người Trưởng công chúa đoạt vị thất bại, đến lúc đó người trên tra được chúng ta giết tiểu hoàng tôn, ngươi nói chúng ta còn đường sống sao ? Nhưng mà nếu tiểu hoàng tôn còn sống, nói không chừng Hoàng thượng có thể tha nhóm chúng ta một mạng.” Một nữ nhân cùng một đứa nhỏ mà thôi, làm không ra cái sóng gió gì, vô luộn làm như thế nào đối với bọn họ đều có lợi.

Hai tên còn lại nghe xong cảm thấy cũng có lý, đều gật đầu đồng ý, ba người cùng nhau xử lý thi thể, cùng nhau rời đi. Xác định không có người phía sau. Hoa ngữ ôm tiểu Minh Nhật đi ra. Nhìn trong lòng tiểu tử đang hướng nàng nhếch miệng cười. Trong lòng Hoa Ngữ kinh hoàng cũng chậm rãi bình tĩnh, hoàn hảo tiểu tử ngươi không khóc, may mắn bóng đêm nồng hậu. Thật đúng là một đứa nhỏ thông minh, tương lai khẳng định làm chuyện lớn.

Nhìn xung quanh người Hoàng Thượng cùng Tiểu thư phái đến một người cũng không còn. Hoa Ngữ thở dài, xem ra hiện tại không có cách nào cùng tiểu thư đưa tin. Quên đi, trước tìm nơi an toàn, xem tình thế phát triển như thế nào. Nhìn nhìn bầu trời không có một ngôi sao. Hoa Ngữ âm thầm hy vọng Xảo Tâm cùng tiểu Minh Nguyệt cũng có thể bình an vượt qua nguy hiểm.

Đương nhiên Xảo Tâm bên này, đồng dạng cũng gặp số lượng không ít hắc y nhân. Nhìn một đám người chết ngã xuống, Xảo Tâm sợ tới mức phát run, muốn ôm tiểu Minh Nguyệt rời đi, Một người đang từ trước mặt bay qua, Xảo Tâm sợ tới mức ngã ngồi tại trên đất. Nhìn ám vệ cùng đại nội thị vệ Hoàng Thượng phái tới từng người từng người ngã xuống, Xảo Tâm trong lòng biết nếu cứ như vậy. Nàng cùng tiểu Minh Nguyệt đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cố lấy dũng khí ôm tiểu Minh Nguyệt muốn lao khỏi vòng vây.

Xảo Tâm thành công, nhưng mà lúc nàng chạy đến ngỏ nhỏ, không chú ý một tên hắc y nhân mang đao tiến đến. Nàng không may mắn giống như Hoa Ngữ, không ai giúp nàng chắn một đao kia. Đao xuyên qua ngực Xảo Tâm, ngay lúc đao xuyên qua ngực, nàng đem tiểu Minh Nguyệt đang ôm trong lòng cách xa ra, không để đao thương tổn đến tiểu Minh Nguyệt. Xảo Tâm mừng vì không thương tổn đến tiểu Minh Nguyệt, người nàng ngã xuống con ngõ nhỏ tối đen bên trong, tiểu Minh Nguyệt trên mặt đầy máu, từ trong lòng Xảo Tâm cũng lăn hai vòng, nhưng nàng giương mắt to không khóc, có lẽ là bị dọa.

Bên ngoài vẫn là thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh nhau, khó phân thắng bại. Bóng tối bên đây, một phụ thân thần trí nhất thời có chút điên cuồng, ôm trong lòng đứa nhỏ đã tắt thở. Nữ nhi của nàng sẽ không chết …sẽ không chết… Nàng sinh ba đứa con trai, thật vất vả mới có nữ nhi, phu quân cũng đau đến đòi màng. Nữ nhi này cũng là đứa nhỏ cuối cùng của nàng, Đại phu nói qua nàng sinh đứa nhỏ bị thương thân mình, về sau cũng khó có thể lại có. Hiện tại phu quân không ở nhà, mà nữ nhi lại không có, trở về khẳng định sẽ hưu nàng, đuổi nàng khỏi nhà. Không thể… nàng không thể để chuyện này xảy ra, Nhưng nàng một cái biện pháp cũng không có.

Phụ nhân nghe được thanh âm đánh nhau, theo bi thương thoáng hoàn hồn, ức chế không được tò mò từ ngõ nhỏ đi ra ngoài. Trong bóng đêm, chân của phụ nhân kia không cẩn thận nhẹ nhàng đá đến trên người tiểu Minh Nguyệt. Tiểu Minh Nguyệt bị đau, kháng nghị khóc hai tiếng, Phụ nhân nghe được âm thanh, nhờ ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy có đứa nhỏ đang khóc. Trong lòng mừng như điên, nếu là một nữ nhi, thì nàng được cứu rồi, nàng sẽ không bị hưu..

Phụ nhân kích động ngồi xuống, buông đứa nhỏ trong tay đã tắt thở. Đem tiểu Minh Nguyệt đang nằm trên đất ôm lấy, tay hướng trên người Tiểu Minh Nguyệt tìm tòi. Không bao lâu phụ nhân vui vô cùng,  nếu không có nghe được bên ngoài tiếng đánh nhay, nàng sẽ cười vang vài tiếng, đứa nhỏ này thật là một cô nương, đứa nhỏ này nhất định là Lão thiên gia người đưa cho nàng, nhất định đúng. Liền đem cái hài tử thay đổi, đem đứa nhỏ đã tắt thở để lại bên người nữ nhân kia. Ôm tiểu Minh Nguyệt đã mở to mắt không ngừng vẩy tay, bước nhanh rời khỏi ngõ nhỏ. Từ đầu tới đuôi, phụ nhân kia cũng chưa chú ý tới ngọc bội đang đeo trên cổ tiểu Minh Nguyệt, cùng trên tay tiểu minh nguyệt có cái bớt hình màu đỏ Nguyệt Nga

Một lát sau bên ngoài chiến cuộc đã định, hắc y nhân còn sống mới đi vào ngõ nhỏ, thấy trên mặt đất Xảo Tâm cùng đứa nhỏ. Một tên hắc y nhân đi lên phía trước, kiểm tra hơi thở của hai người, ngẩng đầu đối với đầu lĩnh nói :“Hai người đều đã chết.”

Đầu lĩnh nhân có chút không tin, đi qua đi lại tại Xảo Tâm cùng tắt thở đứa nhỏ trên người đâm xuống hai đao: “Lưu lại bốn người, đem thi thể xử lý, bản tướng về trước Đỗ phủ tìm Trưởng công chúa phục mệnh.”

“Vâng, Tuân lệnh.” Lưu lại hai người quỳ một gối xuống, chờ đầu lĩnh rời đi mới bắt đầu thu thập thi thể.

Thần Hi cung Tô Mộ Tịch lo lắng một đêm vừa mới ngủ, trong mộng, nàng giống như nhìn đến có hắc y nhân truy đuổi bọn Hoa Ngữ, Hoa Ngữ ôm Tiểu Minh Nhật ẩn nấp rồi. Xảo Tâm đã chết. Minh Nguyệt bị người khác ôm đi. Nàng liều mạng gầm rú. Nhưng không thấy rõ mặt người ôm đi Minh Nguyệt. Tô Mộ Tịch lập tức từ trên giường bật dậy, trên người đều là mồ hôi lạnh ướt cả vạt áo. Trong lòng nàng rối loạn, nghĩ đến mình vừa mới đưa hai đứa nhỏ không lâu, khẳng định đã xảy ra chuyện. Bằng không nàng sẽ không nằm mơ giấc mơ kỳ quái như vậy. Tô Mộ Tịch kêu vài tiếng mới từ ám vệ theo bên người Thư Tâm liền tiến đến. Tô Mộ Tịch không nghĩ nhiều vội hỏi : “Thư Tâm, bọn người Hoa Ngữ có truyền tin tức tới không ?”

“Hoàng tử phi, còn chưa có, phía sau bọn họ hẳn là còn không có dàn xếp được rồi! ”  Thư Tâm ít gặp chủ nhân bộ dáng không bình tĩnh như vậy, sợ run một chút mới trả lời.

Còn chưa có tin tức truyền lại đến, không được, không thể đợi lát nữa : “Thư Tâm, mau, thả tín hiệu đi ra ngoài, mang theo ám vệ đến Đông Môn cùng Tây Môn hai con đường đi tìm. Nhất định phải tìm được bọn họ. Nhìn đến bọn họ bình an lập tức quay về bẩm báo.” Tô Mộ Tịch từ trên giường bước xuống, gấp đến độ đi tới đi lui. Thời điểm biết Đỗ Chính Liên còn sống, nàng liền có dự cảm điềm xấu. Nhưng nàng thủy chung không nghĩ đến trên người hai hài tử. Dù sao chuyện hai hài tử đi ra ngoài chỉ có nàng cùng Hoàng Thượng biết, ngay cả bọn Hoa Ngữ đến khi giao cho bọn họ mới biết được việc này.

“Vâng, nô tỳ đi ngay, Hoàng tử phi, ngài trước thay đổi thân quần áo một chút đi !” Thư Tâm nhìn người chủ nhân bị mồ hôi làm ướt, ra tiếng nhắc nhở.

Tô Mộ Tịch miễng cưỡng gượng cười, trả lời : “Thư Tâm, đi thôi ! Không cần để ý đến ta !” Nếu không phải thân phận không cho phép, nàng cũng muốn ra cung, không nhìn thấy bọn nhỏ an toàn, nàng không yên tâm.

“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Biên quan, Hiên Viên Hạo Thành cũng nằm mơ giống vậy. Từ ác mộng bừng tĩnh, cố gắng không hoảng loạn, Tịch nhi cùng đứa nhỏ đều không có việc gì, phụ hoàng đáp ứng qua sẽ bảo hộ bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì. Hiện tại hắn có dự cảm không lành, cũng chỉ có thể lo lắng, căn bản không có khả năng lập tức chạy về Hoàng thành.

Thư Tâm sau khi rời khỏi, Tô Mộ Tịch càng nghĩ càng không đúng, nàng căn bản là ngủ không được, đổi xong quần áo, hướng nơi giam giữ Lãnh Kỳ Duệ đi. Nàng nhất định phải hỏi ra biện pháp gì có thể bắt được Đỗ Chính Liên, tuy rằng Hoàng Thượng đã thiết cục mọi thứ hoàn hảo. Nhưng Đỗ Chính Liên từng cùng Hoàng thượng có quan hệ thân mật, đối với Hoàng thượng hẳn là thực hiểu biết, nàng không thể mạo hiểm như vậy.

Đi đến nơi giam giữ Lãnh Kỳ Duệ, Tô Mộ Tịch liền thấy Thư Mai cùng Thư Hương đang lôi kéo sư phụ Thiển Vũ sắc mặt tái nhợt. Tô Mộ Tịch giữ chặt tay Thiển Vũ, Thư Mai cùng Thư Hương hai người mới lui xuống : “Tịch nhi, con đừng lôi kéo ta, ta nhất định phải giết tên nam nhân này, để báo thù cho con ta.” Nghĩ đến đứa nhỏ, Thiển Vũ căn bản không thể bình tĩnh được.

Chuyện năm đó, Tô Mộ Tịch theo Thiển Vũ nói cũng biết được chút ít, lập tức ra tiếng nói : “Sư Phụ, bên trong tên nam nhân đó đã là tù nhân của chúng ta, người khi nào thu thập đều có thể ? Mà đầu sỏ giết chết đứa nhỏ của người hiện tại không biết đang ở đâu, chẳng lẽ người không muốn giết ả ta. ?” Nam nhân này, thị phi chẳng phân biệt được có chết cũng đáng tội, nhưng người động thủ giết chết đứa nhỏ mới là Đỗ Chính Liên

Nghe xong lời Tô Mộ Tịch nói, Thiển Vũ giật mình, đúng vậy. ả nữ nhân kia còn chưa chết, giết Lãnh Kỳ Duệ thì có ít gì ? Nghĩ Thiển Vũ liền đẩy cửa ra, đi vào nơi giam giữ Lãnh Kỳ Duệ. Tô Mộ Tịch đứng ở ngoài cửa, không tính đi vào.

chương 81

Bình luận về bài viết này