TSCNPQ 78

Chương 78: Gặp lại.

edit: Uni Ta

Long Tường cung, Quý công công thấy mọi người đều đến đông đủ, ho nhẹ một tiếng, đem lực chú ý của mọi người đều kéo đến trên người hắn, thế này mới vừa lòng ra tiếng nói: “Chư vị cuối cùng đã đến, Hoàng Thượng đã đợi lâu. Hiện tại thỉnh các vị tiến vào nội điện, Hoàng Thượng còn chờ mọi người nghị sự.”

Cung nữ hai bên bưng một thao nước tiến lên, Quý công công gõ một chút đầu liền nói tiếp: “Nga, đúng rồi, Thái y phân phó, Hoàng Thượng thân thể hiện tại yếu đuối, không thể gặp tro bụi bẩn nào. Cho nên trước khi mọi người vào, trước dùng cồn rửa tay lau mặt, Hoàng tử công chúa cũng không ngoại lệ.” Quý công công trong lòng cười thầm, thân thể Hoàng Thượng hiện tại không biết mạnh khỏe biết bao nhiêu, không ngờ Thành hoàng tử phi có thể nghĩ ra biện pháp hay này.

Quả nhiên, Quý công công tiếng nói vừa dứt, trong đám người có người trong mắt hiện lên thần sắc bối rối, liếc mắt xem lẫn nhau. Nên làm cái gì bây giờ? Bằng không đợi thời điểm lát nữa lấy khăn tay dính dính trên mặt, hẳn là không có việc gì. Nhưng mà, ba người vận khí đúng là không tốt, người thứ hai thứ ba cùng thứ tư đúng là người của Đỗ Chính Liên. Người thứ nhất tiến lên, muốn cầm khăn lau mặt, lại bị cung nữ ngăn trở : “Đại nhân, xin để nô tỳ giúp ngài đi !” Lau xong, người thứ nhất bình an đi vào.

Tô Mộ Tịch nhìn rõ ràng thần sắc ba người kích động, cười nhẹ, hiện tại biết hoảng hốt, sớm thì đừng đi. Lại nhìn nhìn cực bình tĩnh Hiên Viên Hạo Dạ, trong mắt cười lập tức biến lạnh, muốn làm thái tử, nằm mơ. Hạo Thành phải ở biên quan chiến đấu vì dân chúng Hiên Viên Hoàng triều, mà ngươi, lại tại thời điểm này mà mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, ta sẽ không cho ngươi như nguyện.

Người thứ hai đi về phía trước, lấy khăn tay từ trong tay cung nữ : “Không cần, bản quan tự mình làm.” A. giả trang còn rất giống, thực nghĩ chính mình là quan đi. Nhưng mà, giống cũng là vô dụng, cung nữ hơi hơi phúc thân: “Thỉnh đại nhân không cần khó xử nô tỳ, để cho nô tỳ hầu hạ ngài đi!” Nói xong, liền tinh tế vì hắn lau mặt. Không bao lâu, trên mặt người nọ liền giống như nổi lên một tầng da, nhìn thực sự có chút gợn người. Tô Mộ Tịch cười lạnh, hướng Quý công công nháy mắt. Quý công công hiểu ý lập tức đem người nọ dẫn xuống, người thứ ba, thứ tư cũng thế.

Hiên Viên Hạo Dạ trên mặt biểu tình có chút khống chế không được , sốt ruột, giả dạng như thường ra tiếng hỏi Quý công công: “Quý công công các ngươi làm gì vậy? Bọn họ đều là nội các đại thần, người phụ hoàng thân tuyển, các ngươi làm như vậy có phải hay không quá mức?” Đáng chết, sự tình tại sao có thể như vậy? Hôm nay là nên là ngày lành phụ hoàng sắc phong hắn làm thái tử.

Quý công công nhìn Hiên Viên Hạo Dạ liếc mắt một cái, ra tiếng : “Chuyện vừa rồi mọi người coi như chưa từng nhìn thấy, cũng đừng nơi nơi nhiều lời. Hoàng Thượng nói, đừng tưởng rằng ngài bị bệnh, có chút người liền thực muốn ngài chết không kiêng nể gì làm chuyện xấu, tưởng ngài thực cái gì cũng không biết? Cho nên các vị ở đây vẫn là nên cẩn thận, đều mời trở về đi! Hiên Vương gia lưu lại là được.” Chậc chậc… Diễn nhanh như vậy liền diễn xong rồi, nhưng người này cũng quá yếu rồi.

Chúng đại thần lắc đầu rời khỏi, Hiên Viên Hạo Y nhìn nhìn trên danh nghĩa hoàng huynh ra tiếng : “Có chút người thất vọng rồi đi! Phụ hoàng còn chưa có chết đâu, liền vội vã muốn làm hoàng đế .” Nếu trước kia là không nhìn đến, như vậy hiện tại nàng thật hận chết Hiên Viên Hạo Dạ, vì sao đều là con của phụ hoàng, tính tình lại kém xa như vậy. Mẫu hậu mặc dù không thể cấp Hiên Viên Hạo Dạ tình thương của mẹ, nhưng phụ hoàng đối với hắn yêu cũng không so ít hơn ca ca với nàng. Là chính hắn một lần rồi một lần nữa làm phụ hoàng thất vọng, hơn nữa, lấy hắn tâm ngoan thủ đoạn như vậy, căn bản không xứng làm hoàng đế.

Hiên Viên Hạo Dạ sắc mặt không thay đổi, nhìn Hiên Viên Hạo Y liếc mắt một cái xoay người rời đi. Hôm nay kế hoạch không thành công, không thành công thì bước cuối cùng là bức cung! Hắn không tin, lấy thân phận hắn là hoàng trưởng tử ngồi lên hoàng vị, có ai dám không phục. Mặt khác, phái người đem ba người bọn họ giết diệt khẩu, bằng không bọn họ nói cái gì đều sẽ không tốt. Phụ hoàng, người đừng trách nhi thần, này hết thảy đều là người bức ta.

Bên này, Thiển Vũ mang theo Thư Hương cùng Thư Mai bên ngoài tòa nhà phục kích thật lâu, thấy người bên trong lần lượt rời đi, ba người mới tiến vào. Thiển Vũ chỉ tay hướng dẫn, để ba người tách ra hành động. Thư Hương cùng Thư Mai hiểu ý gật đầu. Thiển Vũ nhờ lần trước đã vào một lần phát hiện phòng ở. Đang chuẩn bị xem bên trong không biết đang cất giấu cái gì, sợ là có mai phục bên trong. Nhưng khi tiến vào, liền không thấy điều gì bất ổn, liền phát tín hiệu cho Thư Hương cùng Thư Mai tiến vào.

Vào phòng, Thư Hương liền lên tiếng trước : “Vũ tiền bối, người mau đến xem, người này giống như là đang ngủ say, con như thế nào kêu đều không có phản ứng.” Thời điểm nàng tiến vào phòng, không cẩn thận phát ra một chút tiếng vang nhưng hắn vẫn không có phản ứng nào hết, thế này mới làm cho Thư Hương chú ý.

Thiển Vũ nhìn Thư Hương liếc mắt một cái, hướng ngón tay Thư Hương đang chỉ vào đi tới. Đi chưa được mấy bước, hình ảnh người đang nằm đập vào mắt làm cho Thiển Vũ ngẩn ra, làm sao có thể là hắn ? Thư Hương kêu hai tiếng, Thiển Vũ mới lấy lại tinh thần. Trong hắn hận ý liền dân trào, hung hăng nói: “Thư Hương, giết hắn, chúng ta giết hắn.” Thiển vũ nói xong, liền xuất ra đoản kiếm.

Thư Hương vội vàng kéo Thiển Vũ: “Thiển tiền bối, không cần, chúng ta đem hắn về cứu hắn tỉnh, nói không chừng có thể hỏi ra cái gì đó? Chúng ta không thể không công tìm, người nói có đúng không ?” Chổ này sân bên ngoài tuy không lớn, nhưng bên trong lại rất rộng. Một gian lại một gian tìm cũng không biết đến khi nào, lại không nhất định có tìm được gì đó khả nghi, không bằng mang tên này trở về tra khảo.

“Không, không ta nhất định phải giết hắn.” Thiển Vũ đã muốn khống chế không được cảm xúc của mình, hắn ở trong này, như vậy, ả tiện nhân kia khẳng định cách chổ này không xa. Nàng trước giết tên nam nhân này, lại đi tìm ả tiện nhân kia, như vậy sẽ báo được thù cho con nàng.

Thư hương thấy trong mắt Thiển Vũ hận ý liền bị dọa, lăng lăng hỏi: “Vì, vì sao?”

“Bởi vì hắn dung túng cho ả nữ nhân kia giết chết hài tử của ta, hắn chính là đầu sỏ gây nên, cho nên hắn nhất định phải chết.” Thiển Vũ hai mắt vô thần, đã sớm hãm trong trí nhớ ngày xưa. Nghĩ đến đứa nhỏ của nàng sẽ cười sẽ khóc, đột nhiên, bị ả tiện nhân kia hạ độc, thành một thi thể lạnh như băng, không còn một tia hơi thở. Vì sao? Đứa nhỏ của nàng còn nhỏ như vậy, liền chết…. Nhưng tại lúc nàng muốn tát ả tiện nhân kia một tát đòi lại công đạo, tay lại bị tên nam nhân này nắm chặt, hắn còn nói: “Hắn tin tưởng, tiểu sư muội sẽ không làm chuyện như vậy, hắn vĩnh viển đều tin tưởng…” Một khắc kia, hiện tại nàng đều không nhớ rõ chính mình có bao nhiêu hận cái nam nhân này.

Đao trong tay, kề lên người Lãnh Kỳ Duệ, Thư Hương cũng sững sờ ở một bên đã quên ngăn cản, thì ra Vũ tiền bối còn có một đứa nhỏ. Mà Lãnh Kỳ Duệ đang nằm đó, cảm thấy chính mình trải qua cơn mộng thật dài, từ khi cùng Thiển Vũ quen biết, có quan hệ xác thịt rồi đến khi mất đi đứa nhỏ. Hắn tựa hồ chưa bao giờ đối với Thiển Vũ cho qua cái gì? Đều luôn luôn nhận Thiện Vũ trả giá. Hắn khi đó, đều truy tìm cước bộ của sư muội, cũng từng động lòng qua giúp sư muội hoàn thành giấc mộng, liền dắt Thiển Vũ rời đi, hai người cùng nhau quy ẩn núi rừng. Chính là khi nhìn đến ánh mắt điềm đạm đáng yêu của sư muội, hắn lại dao động, sư muội là từ nhỏ hắn kỳ niệm, không phải nói muốn bỏ là có thể bỏ.

Vừa rồi, hắn tựa hồ nghe được thanh âm của Thiển Vũ. Làm sao có thể? Nàng đã rời đi nhiều năm như vậy, sẽ không là nàng. Không, âm thanh vừa rồi nhất định là nàng. Không được. Hắn không thể ngủ tiếp, hắn phải tỉnh, đứng lên để xin lỗi, phải nói với Thiển Vũ lời xin lỗi. Thiển Vũ giơ đao lên, đang muốn hạ xuống. gặp Lãnh Kỳ Duệ đột nhiên mở mắt.

“Loảng xoảng…. đang” một tiếng. đao trong tay Thiển Vũ liền rơi xuống đất.

Lãnh Kỳ Duệ bởi vì thời gian dài không có nói chuyện, thanh âm có chút vô lực: “Thật sự… là nàng…” Lãnh Kỳ Duệ cơ hồ lập tức nhận ra Thiển Vũ, bởi vì dung mạo của nàng cùng năm đó không kém là mấy.

Thiển Vũ hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại đột nhiên tỉnh, trong lúc nhất thời lăng lăng đứng ở nơi đó. Thư Mai đi theo phía sau đánh vào sau gáy Thiển Vũ đang thất thần. hướng Thư Hương ra tiếng: “Còn thất thần gì nữa? Đem hai người mang đi.”

————-

Biên quan

Các tướng sĩ đang chống lại Mạc quốc, mất sức đến chính trâu hai hổ mới bắt được một con voi. Hiên Viên Hạo Thành liền bắt đầu nghiên cứu, cũng không thấy được điểm sơ hở nào. Hơn nữa dân gian có câu, nói Voi sợ chuột, Hiên Viên Hạo Thành cũng thử qua, nhưng vẫn không có kết quả như ý. Lập tức nghĩ đến nhân gian nói, người dân Mạc quốc chắc chắn cũng sẽ biết, khẳng định đã huấn luyện qua.

Hiên Viên Hạo Thành vô cùng hoài niệm trước kia mình có thể nghe hiểu động vật nói chuyện.

Tô Hồng Diệp dàn xếp tốt các tướng sĩ xong, đi đến bên cạnh Hiên Viên Hạo Thành hỏi : “Thành hoàng tử, ngươi xem cái gì thế ? Không thể đợi nữa, chúng ta mau lui lại Ngọc Môn Quan, nếu mất Ngọc Môn Quan, về sau càng khó có thể đánh tiếp.” Tuy rằng thời điểm tại Hoàng Thành đã có chuẩn bị, nhưng Mạc quốc thiện chiến ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hiên Viên Hạo Thành trong lòng sốt ruột, viện binh Duyệt quốc chậm chạp không đến, quân tâm đã bắt đầu dao động. Nhưng hắn cũng không có thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắn là chủ soái, là tượng trưng cho cả Hiên Viên Hoàng Triều. Cố gắng tự bình tĩnh: “Đại ca, ta biết, huynh trước ổn định các tướng sỉ, ta nơi này lập tức sẽ tìm được cách.” Tô Hồng Diệp rời đi sau. Hiên Viên Hạo Thành ngồi trước mặt con voi nhìn thật lâu, vẫn không có phát hiện được gì.

Lại một lát sau, một tên binh lính chuẩn bị thức ăn mang theo một đám gà đi ngang qua Hiên Viên Hạo Thành. Lúc này, con voi đột nhiên thở hổn hển. Bọn gà chợt nhảy loạn, đều nhảy dựng lên kêu loạn, đừng nói hai ba mươi con gà cùng nhau kêu lên thật đúng là ầm ỹ. Lúc này, con voi không biết đã xảy ra cái gì ? Tê thanh gào thét lùi lại, giống như rất chấn động, con voi lui lại vài bước sau lại cuồng chạy loạn hơn.

Tiểu Binh lính hoảng sợ, phục hồi lại tinh thần: “Thành hoàng tử, muốn hay không, tiểu nhân gọi người đi bắt nó trở về?” Bọn gà tổ tông này nga, đừng cho hắn chịu đại họa, Thành hoàng tử đừng trách tội thì tốt, bằng không hắn một hồi đem bọn gà này đều mần một lần.

Hiên Viên Hạo Thành bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, hắn thật không ngờ tới ?Cười chạy đến, nghe được âm thanh của tiểu binh kia mới quay đầu : “Không cần… haha ta tìm được biện pháp…. ta tìm được biện pháp rồi…” Thời gian khẳng định không nhiều lắm, đem việc này sớm nói cho đại ca biết. Đáng thương cho binh đại ca chuẩn bị thức ăn, mờ mịt nhìn Hiên Viên Hạo Thành phương hướng rời đi, vì sao Thành hoàng tử thấy con voi chạy mất còn vui vẻ như vậy ?

Tô Hồng Diệp nghe xong Hiên Viên Hạo Thành nói nửa tin nửa ngờ, không xác định hỏi: “Thành hoàng tử, người xác định phương pháp này hữu hiệu, người có thể tưởng tượng được nếu không thành, hậu quả là gì không ?” Hắn cũng không như Hiên Viên Hạo Thành lạc quan như vậy, quân đội voi của Mạc quốc là chuyên môn huấn luyện, trước kia Lí Lão tướng quân đã dùng chuột thử qua đều vô dụng, huống chi là Gà.

“Hiện tại chỉ có thể làm như vậy? Hai bên Thành Ngọc Môn quan nên chuẩn bị đá nhiều thêm một chút, hơn nữa muốn thật lớn.” Hắn không tin, khi voi bị kinh động có thể dùng đá ngăn cẳn, Chỉ cần Đá thật lớn, như vậy Mạc quốc muốn chiếm Ngọc Môn Quan cũng không dễ dàng.

.“Đều chuẩn bị tốt .” Tô Hồng Diệp gặp Hiên Viên Hạo Thành ý chí kiên quyết cũng không nói nữa. cùng lắm thì hắn thiết kế bố trận nhiều thêm chút. Trừ khi hắn chết, bằng không, hắn quyết không làm cho Mạc quốc bước chân qua Ngọc Môn Quan.

“Đại ca, Huynh tin tưởng ta. Làm cho các tướng sỉ đến các nhà dân thu mua gà, càng nhiều càng tốt.” Hiên Viên Hạo Thành tin tưởng tràn đầy, Voi sợ chuột là không sai, cho nên Mạc quốc khẳng định đã huấn luyện chúng vô số lần mới để cho chúng không còn sợ, Mà sở dĩ voi sợ chuột, có thể thực sự là vì xa lạ. Mà gà là loài vật Mạc quốc với khí hậy mùa hè cực nóng, mùa đông cực lãnh dưới tình huống đó, gà ở nơi đó căn bản không có cơ hội sống sót. Cho nên, con voi kia khi bị gà quấy nhiễu mới có thể phát cuồng như vậy.

“Được, thần liền đi làm ngay.” Tô Hồng Diệp cuối người chấp tay liền đi xuống.

Trong phòng chỉ còn một mình Hiên Viên Hạo Thành, chung quanh hết thảy đều tĩnh lặng lại. Hiên Viên Hạo Thành lấy ra chiếc khăn tay từ trong người. kia khăn tay là chiếc khăn ngày ấy Hiên Viên Hạo Thành cắt thịt làm thuốc dẫn, Tô Mộ Tịch vì hắn băng bó miệng viết thương. Nhìn khăn tay, Hiên Viên Hạo Thành vẻ mặt mỉm cười. Tịch nhi, Hoàng thành bên kia thế nào? Nàng có ứng phó được không? Mọi người đều khỏe chứ? Trong lức nhất thời, Hiên Viên Hạo Thành rất muốn sớm chấm dứt trận chiến này.

⇒Chương 79.

Bình luận về bài viết này