TSCNPQ 43

Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Tác giả : Phượng Vân

  ——————————–

Nguồn: Tiếng hoa
Edit : Uni ta

Chương 43 Tranh Tài 

Trước ngày hai mươi bảy tháng chính một ngày, Tô Mộ Tịch đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, liền nói đến chuyện muốn xuất cung. Hoàng hậu nương nương không nói nhiều liền cho phép, vừa được đáp ứng. Tô Mộ Tịch liền để cho Tùng Thư Minh ở Yến đài an bài tốt ám vệ để bảo vệ. Sai các cung nữ chuẩn bị cho nàng cùng Duyệt Tâm công chúa quần áo nam tử, giả dạng thành những nam tử bình thường. Sáng sớm ngày hai mươi bảy, ba người đã đổi xong quần áo cùng Tô Hồng Xán ở ngoài cung hội hợp.

Khi đến Yến đài, mọi người đã sớm vây quanh hai bên Yến đài. Được ám vệ cố ý vô tình giúp cho đám người Tô Mộ Tịch có thể dễ dàng đi lên phía trước khán đài. Vừa đi lên khán đài liền gặp được người đang ngồi ở trước mặt Hà Thịnh Uy.

Hà Thịnh Uy kia vừa thấy đoàn người Tô Hồng Xán đang đi lên, khiêu khích nhìn Tô Hồng Xán liếc mắt một cái, đang muốn ra tiếng đã kích liền nhìn một bên Hiên Viên Hạo Dạ cùng Tô Mộ Tịch y phục bình thường lập tức câm miệng. Cười cười nói : “Còn tưởng rằng không đợi được Tô Huynh đại giá quan lâm đi? Huynh xem vị trí ta đã cho người chuẩn bị tốt, đều đang chờ huynh đến đây.” Nhìn nhìn đám người Tô Hồng Xán đi đến, Hà Thịnh Uy liền sai bảo đem thêm ghế dựa mang đến.

Tô Hồng Xán nhìn hắn một cái, không có bao nhiêu lời, bình tĩnh thong dong ngồi xuống nơi mà bọn họ chuẩn bị, nhàm chán ngồi nhìn, một lát sau nhìn Hà Thịnh Uy: “Bản công tử tới tính là trễ, mà người ra đề mục sau vẫn chưa đi ra?” 

Duyệt Tâm vừa nghe, tán thành gật gật đầu: “Đúng vậy, chờ lâu quá thật chán nga! Không đến chúng ta đi thôi, dạo đường phố so với ngồi ngốc ở chổ này còn chơi vui hơn.” Đám người này thật chán ghét, Tô Mộ Tịch thì vẫn không chút hoang mang, chậm rãi uống trà, có chút hoài nghi chuyện lần này là có người cố ý an bài. Bằng không lúc này thời gian cũng quá trùng hợp vì sao cố tình lúc Duyệt tâm công chúa đến Hiên viên hoàng triều lại ra đề mục đoán câu đó như thế? Một bên Hiên Viên Hạo Thành lo sợ Duyệt Tâm cứ quấn quích lấy Tịch nhi, đêm qua cố tình không ngủ thức đến nữa đêm bên cạnh giường Tịch nhi, lúc này đang ngồi ở ghế dựa,cúi đầu ngủ gục a.

Hà Thịnh Uy đang chuẩn bị đáp lời, thì một nữ tử dung mạo xinh đẹp bưng một cái hòm dày đi ra. Trong lúc nhất thời tất cả âm thanh đều tĩnh lặng lại, nhất tề loát thoát nhìn chằm chằm nữ tử vừa bước lên đài. Chỉ thấy tuyệt sắc nữ tử kia đi đến giữa đài, cười cười hơi hơi hành lễ: “Gặp qua các vị tiên sinh cùng các vị công tử, tiểu nữ trong này là đề mục của chủ nhân tiểu nữ được một vị bằng hữu ra câu đố, chủ nhân nhà tiểu nữ đến nay đều chưa nghĩ ra được đáp án. Vì thế mới đến Yến đài hôm nay để các vị tài tử giải đáp dùm câu đố này, hoan nghênh các vị đã đến, cũng hy vọng mọi người có thể đưa ra đáp án để chủ nhân của tiểu nữ giải thích nghi hoặc.”

Nghe xong lời nói của nữ tử tuyệt sắc kia, dưới đài một nữ tử đang mặc nam trang trên mặt khẽ cười một chút, bằng hữu? Có ý tứ, nàng khi nào thì cùng cái nữ nhân đã hãm hại nàng thành bằng hữu? Nhưng mà nàng cũng thật muốn nhìn một chút câu đố này, cổ nhân ai có thể giải được.

Tuyệt sắc nữ tử đem cái hòm đặt lên trên bàn, mở ra, trước lấy bên trong một viên hạt châu đỏ như máu, trong suốt cười nói: “Nếu đã là thi đố, như vậy tất nhiên là có phần thưởng, trước đó không nói vì chủ nhân nhà tiểu nữ sợ có người có tâm tư khác đến trà trộn vào. Đây là Huyết minh châu là của gia chủ nhà tiểu nữ tình cờ tự nhiên mà được, nghe nói có thể trừ tà tránh hung, phi thường trân quý, nếu ai có thể cho chủ nhân tiểu nữ đáp án của câu đố này, để chủ nhân nhà tiểu nữ giải đáp nghi hoặc, Huyết minh châu này sẽ là của người đó.”

 Phía dưới mọi người nghe được tuyệt sắc nữ tử nói mới phục hồi lại tinh thần, nhìn trên tay hạt châu màu đỏ, đây là Huyết Minh châu sao? Nếu bình thường vàng bạc châu báu có lẽ hấp dẫn chút bình thường dân, nhưng này là huyết ngọc châu nha, làm cho mọi người phía dưới rụt rịch, thứ này là có thể gặp nhưng không thể cầu a! Tô Mộ Tịch nhìn hạt châu màu đỏ ‘Huyết minh châu’ ánh mắt chợt loé, nàng cũng thật tò mò chủ nhân phía sau là người như thế nào, có thể lớn quà thưởng như vậy.

Đợi trong chốc lát, gặp nữ tử tuyệt sắc vẫn chưa ra đề mục, phía dưới mọi người nóng nảy cùng kêu ồ lên : “Mau ra đề mục… Mau ra đề mục… Huyết minh châu khẳng định là của ta… Mau ra đề mục…”

Nữ tử nhìn ánh mắt của mọi người đã thấy muốn có hiệu quả, thế này mới đem Huyết minh châu để vào bên trong hòm, không vội không chậm từ trong hòm đem ra một trương giấy Tuyên Thành, cao giọng nói: “Trước để cho các vị bình tĩnh, này đề là biết hãy trả lời, các vị nên nghe kỹ :

‘Nhất, Phía trước có một mãnh mặt cỏ, đánh mất thực vật. 

Nhị, Phía trước lại có một mãnh mặt cỏ, đánh nhất thực vật.

Tam,  Đến đây một đám dương, đánh mất hoa quả.

Tứ, Đến đây một đám lang, đánh mất hoa quả.’*

Đề mục câu đố là như vậy thỉnh các vị giúp gia chủ giải đáp, nếu trả lời đúng, huyết minh châu này chính là của người đó.” Nói xong nữ tử tuyệt sắc cuối người thối lui đứng một bên.

*Hán ngữ :

, 前面有一片草地, 打一植物.
, 前面又有一片草地, 打一植物.
, 来了一群羊, 打一水果.
, 来了一群狼, 打一水果

Uni : Mình dịch theo từ hán ngữ, nghĩa  từ 片(pián) khá rộng có nghĩ là phiến, đúng hơn là mãnh, tấm, hoặc là vùng, mỏng…, 草地 (cǎodì): bãi cỏ,thảo nguyên; đồng cỏ. 植物 (zhíwù) có nghĩa là thực vật, cây cối. 群羊 (qún yáng) bầy cừu,群狼 (qún láng)bầy sói, 水果 (shuǐ guǒ) :  trái cây, nước trái cây ghép từ chử thủy và chử quả 果.T (dá)có rất nhiều nghĩa như đả, mất đi, cấp, cắt, đập vỡ…

Dịch nghĩa : Một, phía trước có một mãnh đồng cỏ, mất đi cây cối. Hai, phía trước cũng có một mãnh đồng cỏ, mất đi cây cối. Ba, Đã đến một đàn cừu, mất đi cây trái. Bốn đến một bầy sói, mất đi cây trái.

Trong đám người phía dưới, một nữ tử mặc nam trang cười nhẹ, nữ tử này sợ là biết đề này ra không có người nào có thể giải đi ! Một viên ruby màu đỏ, tự nhiên được nói thành trân bảo trừ tà tránh hung, thật sự là buồn cười.

Tô Mộ Tịch đột nhiên có cảm giác lạ, nhìn thoáng qua mọi người phía dưới đài, ánh mắt chống lại ánh mắt của một cô nương đang mặc nam trang, Tô Mộ Tịch sợ run một chút, hướng nàng khẽ gật đầu, Nữ tử cũng cười đáp lễ, cảm thấy giật mình, không nghĩ tới cổ đại còn có một nữ tử hào phóng tự nhiên như thế.

 (Uni: nữ nhân mặc trang phục nam tử, kỳ thật liếc mắt một cái liền nhìn ra được, trừ phi bộ dạng có vẻ giống nam nhân, ta cứ thắc mắc nhiều bộ sao mà nữ nhân giả trang mà không bị ai phát hiện được ta, phi lý thật là phi lý a.)

Trong đám người một mảnh tĩnh nhiên (yên lặng+tự nhiên), này đề, vì sao bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua? Câu đố này thật sự có đáp án sao? Qua ước chừng một khắc chung thời gian, vẫn là không ai dám đi lên đáp đề, trong đám người ăn chơi trác táng bắt đầu kêu gào : “Đây là cái đề mục quỷ gì? Căn bản chính là gạt người , bằng không, ngươi đem đáp án nói ra chúng ta xem có đúng không ?.”

Đúng vậy…Đúng vậy Bản công tử từ lúc sinh ra đã bắt đầu đọc thơ đọc văn, chưa từng thấy qua cái dạng câu đố như thế.” Hoàng thành có rất nhiều tài danh tài tử đứng lên, phụ hòa nói.

“Đúng vậy… Đúng vậy… đề mục như vậy lão phu đến nay cũng chưa bao giờ gặp qua, không biết đề này có phải do chính chủ nhân của cô nương tự mình nghĩ ra không, hay là muốn trêu đùa với chúng ta ? Gọi chủ nhân của cô nương ra đây đi, chúng ta cùng nói…” Một vị lão giả ở hoàng thành có vẻ có học thức cao từ vị trí ghế đầu đứng dây, muốn thương thảo một chút, đề mục như vậy không phải là trêu đùa bọn họ sao? Trong đám người vị nữ tử mặc nam trang mỉm cười, thật là lão phất phu, chỉ biết đọc Tứ thư Ngũ kinh làm sao có thể đáp được. Xem ra, nàng hôm nay thất vọng rồi.

Lúc này, tuyệt sắc nữ tử tiến lên hơi hơi hướng tài tử cùng lão giả phúc thân trả lời: “Tiên sinh trước đừng nóng giận, nếu chủ nhân nhà tiểu nữ biết đáp án, cũng sẽ không dùng như vậy trân quý huyết minh châu đến làm phần thưởng. Thỉnh mọi người chớ náo động, này đề khẳng định là có đáp án, chính là không biết đang ngồi ở đây có vị nào có học thức được như vậy không.” Nữ tử trên đài vừa dứt lời, không ai dám kêu gào, người đọc sách không thích người khác nói bọn họ không học thức.

Tô Hồng Xán cùng Hà Thịnh Uy công tử kia cũng ngồi yên lặng một bên còn thực sự suy nghĩ, giống như không nghe thấy được sự tranh chấp ban nãy. Nữ phẩn nam trang nhìn nhìn ánh mặt trời đang chiếu vào ‘Huyết minh châu’ phát ra ánh sáng màu đỏ ánh mắt lóe loé, người cổ đại để ý này, có lẽ lấy thứ này có thể cảm ơn ân cứu mạng của hắn. Suy nghĩ một chút cảm thấy được, đợi lát một khắc nữa, chính mình nàng sẽ giải đáp câu đố mà nàng đã đưa  ra.

Tô Mộ Tịch cũng không biết đáp án, nhưng mà nàng vẫn chú ý biểu tình của cô nương dưới đài. Thấy nàng bộ dáng như đã định liệu trước, trong lòng nghi hoặc, câu đố này nàng tựa hồ như biết đáp án, nàng ta rốt cuộc là ai? Khó giải, lại quay đầu nhìn Tô Hồng Xán, thấy hắn cũng có vẻ mặt suy ngẫm. Nhìn rồi lại nhìn Duyệt Tâm công chúa, cũng có vẻ mặt thực sự nghĩ đáp án.

Lại qua không sai biệt lắm thời gian một khắc chung, vẫn là không ai giải ra đáp án đề mục này. Mới vừa tỉnh ngủ Hiên Viên Hạo Thành nhu nhu ánh mắt nhìn Tô Mộ Tịch trên đầu xinh đẹp cây trâm hoa mai, khống chế không được nhẹ nhàng ra tiếng: “Tịch nhi, hoa mai nhìn thật xinh đẹp, Tịch nhi cho Thành nhi một đóa có được không?” Bĩu môi, hắn đã lâu rồi không nhìn được hoa mai.

Tô Mộ Tịch thế này mới quay đầu, gặp Hiên Viên Hạo Thành vừa nãy còn chưa có mở mắt mà giờ la hét muốn hoa mai hoa mai. Chậm đã, hoa mai ? Tô Mộ Tịch liền suy nghĩ, trên mặt liền ôn nhu cười, đưa tay nhẹ nhàng nhu nhu khóe mắt Hạo Thành :” Đứa ngốc, hiện tại mới tháng mấy, ở đâu lại có hoa mai, khẳng định là Hạo thành nhìn lầm rồi, mùa này không có hoa mai…” Nhị ca, hẳn là có thể nghe hiểu đi.

Hiên Viên Hạo Thành bĩu môi, bất mãn nói: “Mới không có, Thành nhi rõ ràng nhìn đến trên đầu Tịch nhi có hoa mai .”

Hiên Viên Hạo Thành vừa dứt lời, Tô Hồng Xán trong đầu linh quang chợt lóe, phía trước có một mảnh mặt cỏ, không hoa, hoa mai. Nghĩ thấu điểm này, Tô Hồng Xán hơi hơi kích động đứng lên, nhưng mà thanh âm vẫn là không vội không chậm: “Cô nương, ta biết đáp án .”

Tuyệt sắc nữ tử ánh mắt chợt lóe, liền cúi đầu hành lễ: “Tô nhị công tử mời nói.” Hắn biết? Điều này sao có thể? Nàng suy nghĩ lâu như vậy đều khó giải câu đố.

Tô Hồng Xán cũng không nhìn nàng, chỉ nói: “Chúng nó đáp án phân biệt là: nhất, hoa mai. Nhị, dã hoa mai. Tam, ô mai. Tứ, dương mai.”

Tô Hồng Xán đáp xong, cười cười, này đề quả nhiên ra có ý tứ. Tựa tiếu phi tiếu nhìn Hiên Viên Hạo Thành liếc mắt một cái, nếu không phải này Thành hoàng tử nhắc nhở, hắn quả thật không từ âm tiết của chử, phương hướng này mà giải được. Hắn quyết định, về sau sẽ không kêu Thành hoàng tử là ngốc tử, ai nói hắn là ngốc, có lẽ hắn so với mỗi người ngồi ở đây đều thông minh hơn. Tô Mộ Tịch nhìn hai ánh mắt đang tản quang của Nhị ca, trong lòng cao hứng, Nhị ca quả nhiên là thông minh nhất, chỉ điểm một chút liền thông.

Đáp án : hán ngữ “一, 梅花. 二, 野梅花. 三, 草莓. 四, 杨梅.” Dịch : một là hoa mai, có khi là hoa mơ, hai, dã hoa mai, hoa mai hoang dã, ba là ô mai còn gọi là dâu tây,  bốn là dương mai một loại giống hoa mai.

Uni từ :草莓(cǎoméi) ô mai hay gọi là dâu tây.

oQ1rAd4
trái cây dương mai.
20070330173047918
cây dương mai.

杨梅(yángméi):

Mọi người nghe xong Tô Hồng Xán đáp án, đều như lọt vào trong sương mù, căn bản không biết này đáp án là có ý tứ gì? Tuyệt sắc nữ tử cứng người một chút, đứng dậy tiến về phía Tô Hồng Xán phúc thân: “Tiểu nữ ngu dốt, mong Tô nhị công tử giải thích nghi hoặc.” Nếu thực nói bừa thì tốt, nhưng nếu đúng là đáp án, Tuyệt sắc nữ tử lo lắng nhìn Duyệt Tâm công chúa liếc mắt một cái.

Nghe xong tuyệt sắc nữ tử lời này, Tô Hồng Xán gật gật đầu khóe môi gợi lên ý cười, này đáp án quả thật làm cho người ta có chút hộc máu: “Nhất, phía trước có một mảnh mặt cỏ, đánh nhất cây cối. Chỉ có thảo, không có hoa, không phải là hoa mai sao? Nhị, phía trước lại có một mảnh mặt cỏ, đánh nhất thực vật. Lại là một mảnh thảo, cũng không có hoa, không phải là dã hoa mai sao? Tam, đến đây một đám dương, đánh nhất hoa quả. Dương đến đây làm gì? Đương nhiên là ăn cỏ, cỏ ăn xong rồi, không phải là ô mai sao? Tứ, đến đây một đám lang, đánh nhất hoa quả. Lang đến đây khẳng định là muốn ăn dương, dương ăn xong rồi, không phải là dương mai sao?”

Uni : ta chỉ dịch tới đây thôi.. thêm nữa lực bất tòng tâm vì trình độ hoa ngữ mới sơ cấp a. Âm tự vẫn chưa biết nhiều nên không hiểu hết được. Các vị ai hiểu thì pm mình chỉnh sửa nha.

Tô Hồng Xán nói xong, mọi người không nói gì,có như vậy đáp án sao ?. Nhưng mà Tô Hồng Xán trả lời đáp án cũng không sai, không để cho người ta tìm ra chổ sai lầm. Tuyệt sắc nữ tử nhìn thoáng qua đang ngốc một chổ Duyệt Tâm công chúa, ánh mắt chợt loé : “Tô nhị công tử, ngươi này đáp án tựa hồ?” Có chút gượng ép…

Tô Hồng Xán ánh mắt thế này mới chuyển tới trên người tuyệt sắc nữ tử, nhưng không có bị dung mạo của nàng hơn người mà say mê, lạnh giọng chất vấn: “Như thế nào? Cô nương nếu cảm thấy bản công tử trả lời đáp án không đúng, như thế, cô nương nói cái ra chổ nào không đúng đi, nếu nói ra so với bản công tử có thể chính xác hơn, ta Tô Hồng Xán tuyệt đối chịu thua.” Ngươi chính là biết cũng không dám nói, không phải mới vừa rồi nói không biết đáp án sao ?

Tuyệt sắc nữ tử cúi đầu, tay nhanh nắm chặt. Không nghĩ tới thật sự không ai có thể giải ra được đáp án, hơn nữa đáp án này còn làm cho nàng không lời nào để nói. Trong đầu vòng vo vài vòng, lại nghĩ ra đã thất bại thì lại sinh kế khác, nàng cũng không tin với khuôn mặt này Tô Hồng Xán lại bất vi sở động* nhìn mà không động lòng: “Tô nhị công tử hiểu lầm , tiểu nữ không phải ý tứ này. Tô nhị công tử đã trả lời đáp án làm cho tiểu nữ cũng không lời nào để nói, chỉ là đợi tiểu nữ hồi bẩm lại chủ nhân, thỉnh công tử chờ một chút.”

Nói xong thẹn thùng nhìn Tô Hồng Xán liếc mắt một cái, lui xuống. Không bao lâu liền đi lên, phúc thân tiếp tục nói: “Chủ nhân nhà tiểu nữ vừa rồi phân phó, Tô nhị công tử đáp án phi thường tốt. Trừ bỏ có thể được đến huyết minh châu, tiểu nữ cũng phải đi theo hầu hạ công tử, về sau nô tỳ là Tô Phủ nhân, là thiếp thân nô tỳ của Tô Nhị công tử, Tô Nhị công tử sẽ là chủ nhân của tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt đối không có nữa câu phản đối.”

Nữ tử tiếng nói vừa dứt, phía dưới một trận ồ lên. Có như vậy tuyệt sắc như hoa mỹ nhân làm bạn, là tuyệt đại đa số giấc mộng của nam nhân đi! Tô Mộ Tịch nghe cũng thực bình tĩnh, chính mình nhị ca tính tình nàng không rõ ràng sao? Nữ nhân này, nàng cũng nên chú ý một chút.

 Duyệt Tâm nghe xong lời này mới từ ngẩn ngơ sùng bái hồi phục lại tinh thần, thực muốn xông ra ngoài, đang định đứng dậy bị Tô Mộ Tịch kéo lại, nhìn nàng lắc đầu. Duyệt Tâm thế này mới cảm thấy chính mình làm sai chuyện, Tô Hồng Xán cũng không phải của nàng, nghe được lời nói không biết xấu hổ của nữ tử kia nàng tức giận làm cái gì? Nói không chừng Tô Hồng Xán tên lưu manh chết tiệt này, ước gì đem nữ nhân kia ôm về nhà đi?, hừ… Nhưng mà, vì sao trong lòng khó chịu ..rầu rĩ ?

Mọi người đều chờ Tô Hồng Xán hoan hô nhảy nhót đâu, không nghĩ tới Tô Hồng Xán mí mắt cũng chưa nâng một chút, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không —định— muốn” nữ tử dung mạo là thật đẹp, bộ dáng cũng mỹ, nhưng mà là một thân xác thối mà thôi, sau khi chết cũng quy về đất mẹ, Hắn quả thật là bất cần đời, nhưng hắn muốn là tìm được một tình cảm chân thành, giống như cha nương, như vậy cả đời nhất thế chỉ có một đôi nhân.

uni: ban đầu ta định sử dụng ba từ “Ta Không Muốn” nhưng hán ngữ “没 — 必 — 要 —” méi bì yāo: không cần thiết, nên sửa lại là Không định muốn, nghe hơi chói tai tí.

Các nam nhân vừa nghe, Tô Hồng Xán là ngốc đi! Có mỹ nữ như vậy làm ấm giường, là chuyện cỡ nào hạnh phúc a! Tô Mộ Tịch chính là thản nhiên cười, nhị ca quả nhiên không làm cho nàng thất vọng. Còn Hiên Viên Hạo Thành lại là ngây ngốc nhìn Tô Mộ Tịch sườn mặt, hắn chỉ cần Tịch nhi, cho dù xuất hiện người so với Tịch nhi đẹp hơn đi nữa, hắn cũng sẽ giống Tịch nhi Nhị ca giống nhau cự tuyệt .

Duyệt Tâm nhất thời rung động, phụ hoàng từng cùng mẫu hậu đồng ý cả đời nhất thế một đôi nhân, nhưng mà Duyệt quốc đệ nhất mỹ nhân Tiêu Ninh xuất hiện ở trước mặt phụ hoàng, hết thảy đều thay đổi. Tuy rằng phụ hoàng vẫn là sủng ái mẫu hậu nhưng không phải là duy nhất. Trước mặt nữ nhân này so với Tiêu Nnh còn muốn đẹp hơn, mà Tô Hồng Xán lại bất vi sở động. Duyệt Tâm trong lòng phi thường vui mừng, hiểu được cái gì, liền nhìn Tô Hồng Xán ánh mắt kỳ lạ dị thường.

Tuyệt sắc nữ tử giả bộ khó xử cúi đầu, trong lòng lại hận muốn chết, như thế nào nam tử Tô Gia một đám đều giống quỷ thế này ? Si Tình, nàng hận chính là người si tình. Nghiên đầu, nhìn thoáng qua Duyệt Tâm, cứ như vậy thất bại trong gang tấc, ngược lại để cho nàng gả cho y sao? Không được, tuyệt sắc nữ tử chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Tiểu nữ biết Tô nhị công tửu khinh thường tiểu nữ là nô tỳ, nhưng thỉnh Tô nhị công tử thương xót không cần khó xử, nếu Tô Nhị công tử không thu ta, ta chỉ có nước chết.” Nói xong lê hoa mang vũ khóc quỳ gối trước mặt Tô Hồng xán.

Uni: đến đây là biết nữ tử đó là ai rồi chứ.. chính là (nàng) mà ta ghi tới từ đầu tới giờ. Chưa nói danh tánh được.. chờ đi.

Mỹ nhân rơi lệ, một ít nam nhân tự nhiên là nhìn không đành lòng , ra tiếng khuyên nhủ: “Tô nhị công tử hãy thu nàng đi, nàng nhìn rất đáng thương, ngươi chính là thu nàng làm nô tỳ cũng tốt a.” Này Tô nhị công tử như vậy không hiểu phong tình, trách không được hoàng thành mọi người nói Tô gia nam nhân người người đều là đầu gỗ.

Mặc kệ mọi người nói như thế nào Tô Hồng Xán chính là bất vi sở động, Tô Mộ Tịch thế này mới đứng lên, cười hướng mọi người nói: “Không biết cô nương chủ nhân là ai, bản công tử nhưng thật ra rất muốn trông thấy. Thiên tử dưới chân lại tự nhiên như thế không coi trọng nhân mạng, xem ra không đem Hoàng Thượng để vào mắt, bản công tử sẽ cùng cô nương tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, nhất định phải trừng trị hắn thỏa đáng.”

Tuyệt sắc nữ tử thấp đầu cứng đờ, này Tô Mộ Tịch lại dám phá hư chuyện tốt của nàng. Đang muốn ra tiếng, Tô Hồng Xán so với nàng càng trước một bước ra tiếng: “Nếu câu đố đã được giải, kia bản công tử trước hết hồi Tô phủ, các ngươi tự tiện.” Đi rồi vài bước Tô Hồng Xán giống như nhớ tới cái gì, gõ đầu mình một chút, cao ngạo bất tuân cười nói: “Nếu cô nương sợ chủ nhân ngươi trách ngươi, kia bản công tử ra một câu đối, ta ra vế trên, ai có thể đối được vế dưới, Huyết minh châu cùng cô nương liền liền cùng hắn đi được rồi, mọi người nghe kỹ vế trên là :

Mở miệng liền cười, cười xưa, cười nay, cười chuyện hôm nay.

Nói Hồng Tô Hồng Xán liền dẫn đầu rời đi trước. Đề này, giải đi! Nữ nhân cùng Huyết minh hâu ai thích thì cứ lấy, nếu không phải vì… hắn sẽ không đến cái loại địa phương này… Hừ….mmm

Trong đám người nữ tử phẫn nam trang cười cười, Tô gia nam tử quả nhiên có ý tứ. Nhìn tuyệt sắc nữ tử liếc mắt một cái, nữ nhân này cũng thật đủ bách biến, so với Thái Y Lâm còn có thể biến hơn không kém, lần trước thấy nàng cũng không phải là khuôn mặt này. Nhưng mà, nữ tử giả nam trang trên đài kia cũng không phải đơn giản, Hiên Viên hoàng triều này một người so với một người càng quái a.

Từ Yến đài trở về, Duyệt Tâm liền trầm mặc, không giống trước kia yêu cười huyên náo. Tô Mộ Tịch cũng không nói nhiều chỉ lôi kéo Hạo Thành đem hắn đuổi về đông điện. Vừa vào cửa, Tống ma ma liền đi vào hành lễ nói: “ Tiểu thư, lão nô tìm ngài gần một ngày, ngài đi ra ngoài thế nào lại không nói cho lão nô biết một tiếng.”

“Nga, Tống ma ma tìm ta có chuyện gì sao?” Tô Mộ Tịch nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi.

“Không có, lão nô chính là lo lắng tiểu thư, tiểu thư ngay cả Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm cũng không mang, lão nô lo lắng.” Tống ma ma cúi đầu, tiểu nha đầu lừa đảo tính đã trở lại. Hiện tại Vi ma ma nói tới chuyện Huyết yến càng ngày càng gấp, nàng cũng không thể sơ ý.

“Không có chuyện trước hết liền lui xuống đi! Ta trong chốc lát sẽ hồi Tây điện.”

Tống mama thế này mới phúc thân trả lời: “Vâng, lão nô hiện tại đi xuống vì tiểu thư nấu huyết yến, tiểu thư trở về liền có thể uống.”

“Ân, đã biết.”

Tống ma ma đi rồi, Đinh ma ma ra tiếng hỏi: “Tiểu thư, Tống ma ma mấy ngày nay có phải hay không, không thành thật ? Muốn hay không nô tỳ bẩm báo hoàng hậu nương nương đổi cái ma ma khác đến.” Này Tống ma ma vốn sẽ không là hoàng hậu nương nương người, trước kia chọn nàng vì thấy nàng là một người ổn trọng, hiện tại xem ra cũng là một người không cho người khác bớt lo thêm.

Tô Mộ Tịch thế này mới thật tình cười cười: “Ma ma, không cần, ta ở đây ứng phó, nàng không làm được cái sóng gió nào đâu.” Nếu một cái ma ma mà Tô Mộ Tịch nàng đều đắng đo không được, tương lai Hạo Thành phong vương, này vương phủ còn không phải càng làm cho nàng thúc thủ vô sách* sao ? Kiếp trước nàng vô tâm quản, nhưng hiện tại nàng cũng sẽ dụng tâm mà quản.

* thúc thủ vô sách: Bó tay, không có cách nào giải quyết.

“Nô tỳ đã biết, nô tỳ trước đi xuống làm cho bọn họ chuẩn bị nước ấm cho Thành hoàng tử bị tắm rửa.” Đinh ma ma hơi hơi phúc thân lui xuống.

“ Tịch nhi, không thích Tống ma ma làm cho mẫu hậu phái nàng đến nơi khác không phải tốt rồi sao? Vì sao còn muốn đem nàng đặt ở trước mắt?” Tịch nhi không thích Tống ma ma Thành nhi đã sớm đã nhìn ra nga!

Tô Mộ Tịch cười cười: “Hạo Thành, không phải việc gì không vừa mắt liền đều đuổi đi, chính mình còn có thể sử dụng bọn họ.” Nhìn Hiên Viên Hạo Thành ánh mắt mê mang. Tô Mộ Tịch biết lời nói chính mình. Hạo Thành vẫn mãi là Hạo Thành không cần quá nhiều thay đổi: “Hạo Thành không hiểu không quan hệ, Tịch nhi biết thì tốt rồi.”

Hiên Viên Hạo Thành ngoan ngoãn gật đầu, hiện tại Thành nhi không thể quản, Tịch nhi mệt thời điểm đổi Thành nhi quản là tốt rồi.

Đêm, lẳng lặng. Tô Mộ Tịch ngồi ở nội thất bên cửa sổ, nhìn mưa rơi xuống trên mặt đất, không bao lâu bóng đen tiến vào. Tô Mộ Tịch đầu cũng không quay lại, liền biết là ai vào được: “Thư Minh, đi thăm dò, ban ngày Yến trên đài tỳ nữ kia là thân phận gì?” Dung mạo như vậy tuyệt sắc nữ tử, nếu là hoàng thành nhân không có khả năng không có người biết đến.

“Vâng, Thuộc hạ nhất định đem hết toàn lực đi thăm dò rõ ràng.” Tùng Thư Minh cung kính lên tiếng trả lời.

Tô Mộ Tịch đột nhiên nghĩ đến hôm nay tá yến đài nhìn đến nữ tử phẫn nam trang, tâm niệm vừa động: “Thư Minh, ngươi đợi chút…” Tô Mộ Tịch nói xong, liền xoay người đi đến án thư phía trước nghiên mực tốt, liền cầm lấy bút, rất nhanh tại giấy Tuyên Thành họa ra nữ tử bộ dáng. Họa xong, cầm lấy đưa cho Tùng Thư Minh :“Thư Minh, nữ tử trong tranh này làm cho Thư Ngọc đi thăm dò, nhất định phải biết nàng là ai hiện tại đang ở nơi nào.”

Tùng Thư Minh tiếp nhận giấy Tuyên Thành, lên tiếng trả lời: “Vâng thuộc hạ biết rõ .”

Lượng Nhiên khách sạn, Tô Hồng Diệu cùng một nữ tử ngồi ở khách phòng bên cạnh bàn, trong mắt ánh sáng lóe lóe: “Nàng, nàng thật sự quyết định phải rời khỏi.” Tô Hồng Diệu ẩn hạ trong lòng không tha, rầu rĩ hỏi.

Nữ tử gật gật đầu: “Đúng vậy, hoàng thành chổ nên đi Ta cũng đi, ta nghĩ muốn đến nhiều nơi nhìn xem. Về phần của ngươi ân cứu mạng, ta Tiết Vấn Lan nhớ kỹ, sẽ có một ngày trả lại ngươi.”

Tô Hồng Diệu khuôn mặt trầm xuống: “Vấn Lan, nàng biết ta không phải ý tứ này. Nàng hiện tại vết thương trên người thật sự không có việc gì sao?” Không nghĩ để cho nàng rời đi, nhưng hắn xác thực tìm không thấy lý do nào tốt. Nữ nhân này, giống như loài chim vậy, chỉ thích cao tường, bay cao. Mà hắn, chung quy chỉ có thể đứng xa xa vĩnh viễn nhìn cũng cản không nổi, hắn rõ ràng chỉ nhận thức nàng mấy tháng trời, vì sao tâm lại hãm nhanh như vậy?

“Không có việc gì, ngươi xem ta bộ dáng mạnh khỏe như trâu. Đúng rồi nhà ngươi nhị ca quả thực là thông minh, tự nhiên có thể đoán được câu đó ta đưa ra.” Ngày ấy, nàng thật sự không nghĩ đến cổ nhân có người có thể đáp được. Dù sao đề này là nàng nhiều năm trên mạng tìm ra như vậy ác đề.

“Ân, nhị ca là thực thông minh, ta muội muội cũng rất thông minh.” Tô Hồng Diệu biết nàng cố ý nói sang chuyện khác, phi thường bất đắc dĩ, chỉ phải rầu rĩ trả lời.

“Được rồi, ngươi cái luyến cuồng muội muội, không thèm nghe ngươi nói nữa ta đã thu thập xong này nọ rồi. Ách… Ta phải cẩn thận suy nghĩ, tiếp theo muốn đi đâu?” Tiết Vấn lan đứng dậy, áp chế trong lòng một điểm nhỏ điểm không tha chuẩn bị thu thập này nọ. Đối, chính là một điểm nhỏ điểm không muốn.

Tô Hồng Diệu nhìn bóng dáng của nàng, trên mặt biểu tình u ám.

Chương 44

Bình luận về bài viết này