TSCNPQ39

Chương 39 ‘Sính làm vợ, trộm làm thiếp’

edit: Uni

Bên này bình yên vô sự ngủ, Trà Tuyết viên đã trải qua một hồi gió lốc. Khi Tô Thanh Hiệp đi vào Trà Tuyết viên, Vương Hương Tú đã làm cho các vị phu nhân đều trở về, dù sao cái gì nên nhìn đều đã thấy hết. Lại lưu lại, chuyện xấu liền lộ ra càng nhiều. Tô Thanh Hiệp vào phòng còn chưa ngồi xuống liền nâng tay hung hăng tát Tô Mộ Tuyết một cái thật mạnh, Xanh mặt xoay người hành lễ Hiên Viên Hạo Dạ :” Dạ hoàng tử, chuyện hôm nay, ngày mai thần sẽ tự hướng Hoàng Thượng thỉnh tội. Dạ hoàng tử trước mời trở về đi !” Như vậy một cái phẩm tính bất chính, như thế nào có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hiên Viên Hạo Dạ cũng biết Tô Thanh Hiệp vì sao lại như vậy, nhưng việc này không đơn giản , Tô Mộ Tuyết tuy đẹp nhưng không có khả năng sẽ làm hắn kìm lòng không được, khẳng định là trà hắn uống có vấn đề: “Tô Thừa tướng, việc này bổn hoàng tử sẽ cho ngươi một cái công đạo. Nhưng mà, này trong phòng gì đó nên tra thật tốt.” Nói xong, liền làm cho người khác vào trong cung  thỉnh Thái y .

Tô Thanh Hiệp tức giận đến ngồi ở chủ vị mà xanh mặt, trong lòng hối hận lúc trước như thế nào liền bởi vì ân tình cùng hoài nghi, thu Tô Mộ Tuyết này làm đích nữ, như vậy chê cười, nàng cự nhiên dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, xem ra hắn nên cẩn thận suy nghĩ chuyện tình Tô Mộ Tuyết. Mặc dù đối với bên ngoài tuyên bố Tô Mộ Tuyết là đích thứ nữ, nhưng tên nàng cùng ngày sinh vẫn chưa nhập từ đường Tô Gia, không thể coi là nữ nhi của hắn được.

Vương Hương Tú ngồi ở bên cạnh trầm mặc không nói, nhận thức nữ nhi của tiện nhân kia làm nữ nhi của mình vốn chính là chuyện nàng khó chịu nhất, hiện tại đừng hy vọng nàng vì Tô Mộ Tuyết mà làm cái gì nữa, nam nữ hoan ái yêu thương sự tình này, một người cũng không thể làm được tích sự gì, hơn nữa nhìn bộ dáng Tô Mộ Tịch, là ước gì có thể trèo nhanh lên giường Hiên Viên Hạo Dạ.

Cận Băng Tâm đứng ở một bên, sắc mặt rất khó xem, vì sao nàng quên mất tiểu phòng bếp A Bảo nha đầu bị khóa bên trong, nha đầu kia như thế nào lại có thể đi ra? Việc này phải cẩn thận tra. Điều do nàng quá sơ suất, như thế nào liền không nghĩ tới tiểu phòng bếp còn có một A bảo này chứ. Hiện tại rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ. ? Phủ thừa tướng có thể hay không sẽ đuổi các nàng đi ? nàng không muốn rời đi,kế hoạch của nàng còn chưa đạt được. Nhìn vẻ mặt xanh mét của nam nhân trước mặt, trong người cảm thấy không cam lòng,  trên đời không có mèo nào lại chê mở, nàng nhất định sẽ có cơ hội.

Tô Mộ Tuyết đứng ở đừng một bên, cúi đầu hung hăng cắn chính mình môi. Trên mặt đau nhức nóng rát làm cho nàng cảm nhận sâu sắc biết mình không phải đang nằm mơ, sự tình tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng nàng có thể thành công, nếu không có người phát hiện, cho dù không thể làm chính phi của Dạ hoàng tử. Lấy thân phận đích thứ nử Tô gia nàng có thể làm sườn phi, chỉ cần làm sườn phi trước đó giành lấy cơ hộ sinh hạ long tử, như vậy vị trí chính phi không sớm hay muộn đều là của nàng ? Băng di vì sao lại để người ta tiến vào, nàng có phải hay không cố ý ? Có phải hay không thấy chính mình sẽ tốt hơn nàng, nàng không chịu được ? Nếu … nếu thái y tra được Băng di hạ dược gì đó thì làm sao bây giờ ? Chẳng những không thể làm phi, mà Dạ hoàng tử nhất định sẽ không tha thứ cho mình. Đều do Băng di, làm sao có thể thực hiện thủ đoạn ti tiện như vậy ?

Một lúc sau Thái y liền đến, cẩn thận tra xét nước trà trên bàn, còn có hương liệu trong phòng, xác định tất cả đều không có vấn đề. Tô Thanh Hiệp đã cố nhẫn naị nghe xong, “Oành” một tiếng, tay đạp lên mặt bàn, trở về bình tĩnh: “Đêm đã khuya, Dạ hoàng tử vẫn là mời trở về đi! Ngày mai sáng sớm, thần sẽ tiến cung xin chỉ thị Hoàng Thượng.” Dạ hoàng tử sớm có ý mượn sức hắn, hắn như thế nào có thể không biết. Thành hoàng tử bộ dáng quả thật không có khả năng đi lên ngôi đế vương, nhưng Dạ hoàng tử vì muốn mượn sức hắn lại bày ra chuyện vô xỉ xấu xa này, Tô Thanh Hiệp hắn tình nguyện từ quan cũng sẽ không giúp người như vậy. Người như vậy kế thừa ngôi vị hoàng đế thì có năng lực thì thế nào, chỉ biết dùng những thủ đoạn dơ bẩn, tham mê nữ sắc mà thôi.

Hiên Viên Hạo Dạ có chút không thể tin được, làm sao có thể không đều tra được cái gì ? Hắn rõ ràng không thể khống chế được chính mình, nhìn sắc mặt tối tăm của Tô Thanh Hiệp, nhất thời không biết làm cái gì cho tốt ? Chỉ phải hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mộ Tuyết liếc mắt một cái, tiện nhân, tự nhiên dám tính kế bổn hoàng tử. Ngươi tốt nhất cầu nguyện phụ hoàng không ban ngươi cho ta, sẽ không, ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết. Hiện tại duy nhất bây giờ là xem (nàng) có trở về không, ảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định (nàng) nhất định sẽ rất tức giận.

Tô Mộ Tuyết chạm đến ánh mắt Hiên Viên Hạo Dạ, trong lòng lạnh lùng, liều mạng lắc đầu, không phải nàng hạ dược… Nàng phát hiện khác thường nhưng không có ngăn cản là nàng không đúng, nhưng dược thật sự không phải nàng hạ. Xong rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nhìn sắc mặt xanh mét Tô Thanh Hiệp, cúi đầu không dám ra tiếng.

Dạ hoàng tử đi rồi, Tô Thanh Hiệp nhìn Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm liếc mắt một cái. Xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa, đối hai bên nha hoàn nói: “Phân phó đi xuống, làm cho người ta đem Trà Tuyết viên khóa lại, một con ruồi cũng không cho bay ra.” Vì hắn thiếu Triển Thiên một cái mạng, lần này chuyện xem Hoàng Thượng xử lý như thế nào. Nhưng không cần hy vọng xa vời hắn vì một cái nữ nhân đê tiện giống Cận Băng Lan như vậy mà cầu xin. ‘Sính làm vợ, trộm làm thiếp’, Tô Mộ Tuyết thật muốn giống mẫu thân nàng mộng muốn làm thiếp, hừm…

Trở lại trong phòng, Vương Hương Tú lôi kéo tay Tô Thanh Hiệp, nói nhỏ: “Lão gia, đừng nóng giận, đừng quên hôm nay là ngày mừng của Diệp nhi.” Tuy rằng chuyện Tô Mộ Tuyết làm để cho người ta không thoải mái.

Tô Thanh Hiệp nghe được Vương Hương Tú thanh âm, cảm xúc mới hơi hơi dịu đi một chút: “Phu nhân, ta thực xin lỗi nàng. Lúc trước vì chuyện để cho Tô Mộ Tuyết có một thân phận tốt, làm nàng không thoải mái, ta cũng không nghĩ tới nó lại có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là mẹ nào thì con đấy, đức hạnh giống nhau.” Lúc trước để cho Tô Mộ Tuyết thân phận, Vương Hương Tú vốn không đồng ý, hiện tại nghĩ lại Tô Thanh Hiệp vạn phần hối hận chính mình không nghe lời nương tử.

“Lão gia, sự tình đều đã qua, đừng nghĩ nữa. Cũng là tại thiếp, vốn thiếp nghĩ, để muội muội Cận Băng Lan bên cạnh Tuyết nhi, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Không nghĩ tới nàng lại để cho Tuyết nhi làm ra chuyện như thế. Mọi người nghe được tiếng thét đến chói tai, tưởng rằng Trà Tuyết viên đã xảy ra chuyện? thời điểm đến Trà Tuyết viên Cận Băng Tâm còn đứng ở trước cửa không cho thiếp đi vào, thiếp đang lo lắng cũng không biết sẽ là việc này, đánh chết thiếp cũng không muốn vào. Hiện tại có nhiều phu nhân nhìn thấy như vậy, sợ rằng không giấu giếm nổi, thật may là hôn sự Tịch nhi đã định trước, bằng không…” Vương Hương Tú là một nữ nhân thông minh, nói đến chuyện này liền không cần phải nhiều lời. Lời vừa mới nói, thật không cùng nàng có nửa điểm quan hệ, cũng làm cho Tô Thanh hiệp hoài nghi chuyện này do Cận Băng Tâm đã sớm thiết kế hết thảy.

“Thôi, chuyện lần này cứ xem Hoàng Thượng sẽ xử lý như thế nào! Ta cũng sẽ không vì Tô Mộ Tuyết mà cầu tình nửa.” Lúc trước đáp ứng Triển Thiên, để cho Tô Mộ Tuyết danh phận Tô Gia đích nử, hắn đã làm rồi. Về phần trước khi hắn chết nói câu kia, Tuyết nhi là nữ nhi của ngươi? Hắn cũng từng hoài nghi đến, nhưng hắn nhớ rõ ràng đêm đó Cận Băng Lan hạ mê dược hắn. Nàng làm sao có thể mang thai liền mang thai? Hiện tại ngẫm lại, kia lòng dạ nử tử, đã chết còn hướng mình hất nước bẩn, không để yên cho mình. Thật sự đáng sợ.

“Lão gia, sớm đi nghỉ thôi! Đừng nghĩ nhiều nữa, Hoàng Thượng thánh minh, ngài sẽ biết nên xử lý việc này như thế nào ?” Vương Hương Tú không muốn nói nhiều chuyện Tô Mộ Tuyết nữa, nhưng mà, ngày mai nàng phải hỏi cho rỏ, việc này Tịch nhi có hay không liên quan ?

Sáng sớm, Tô Hồng Diệp liền mang theo tiểu nương tử vẻ mặt thẹn thùng Lâm Nhược Mai đến kính trà. Vương Hương Tú vốn không phải là bà bà khó khăn, cao hứng tiếp nhận chén trà nàng dâu lớn, cho một cái lì xì lớn may mắn, nói chút chuyện muốn sớm ôn tôn tử, trà liền uống xong. Tô Thanh Hiệp vẻ mặt cũng như thường tiếp nhận chén trà, cho bao lì xì may mắn, trên mặt dù không biểu hiện ra ngoài nhưng Tô Thanh Hiệp cũng phi thường cao hứng, hắn cùng ái thê đứa lớn nhất đã thành gia. Nhưng nghĩ đến chuyện Tô Mộ Tuyết cũng có chút mất hứng, không bao lâu liền tiến cung diện thánh.

Dùng qua bữa sáng, Lâm Nhược Mai đến tìm riêng Tô Mộ Tịch, liền đưa bộ y phục quần áo khoác nàng nhiều ngày may đem ra :” Tịch nhi, đây là của tỷ tặng cho muội, tỷ biết muội không thiếu quần áo như thế này, nhưng đây là tâm ý của tỷ. Nếu không có muội ngày ấy nhắc nhở, tỷ cùng phu quân không có khả năng sẽ ở cùng nhau một chổ.” Nghĩ đến tính tình của Hồng Diệp làm sao có thể tự mình đi cầu thánh chỉ ? khẳng định Tịch nhi đã nói điều gì đó, chàng mới có thể…

Tô Mộ Tịch liền không có chối từ, tiếp nhận này y phục :” Đại tẩu, tỷ cũng đừng như vậy cảm khích ta, nếu Đại ca trong lòng không có tỷ, muội dù làm nhiều chuyện cũng vô dụng. Đại ca của muội, người này a, tích tình mặc dù có chút buồn chán, nhưng nói cũng không sai là một phu quân tốt nha, Đại tẩu, tỷ sẽ cùng đại ca đầu bạc đến già nha.”

Lâm Nhược Mai đang muốn mở miệng, vẻ mặt hưng phấn Hiên Viên Hạo Thành chạy tiến vào: “Tịch nhi, Tịch nhi ở đây a ! Nhược Mai biểu tỷ cũng ở đây nha! Các người đang nói cái gì ? là chuyện của nữ nhi sao ?” Nếu vậy, Thành nhi phải rời đi sao

“Thành biểu đệ, tỷ cùng Tịch nhi nói xong rồi, ngươi cùng Tịch nhi trò chuyện đi, tỷ đi trước.” Nói xong, Lâm Nhược Mai liền rời đi. Xem bộ dáng biểu đệ này một ngày rời đi Tịch nhi cũng không được, có chút hiểu được. Ai nói người ngốc sẽ không biết yêu người, chỉ là bọn họ yêu người có một phương thức so với mọi người bất đồng thôi.

“Tịch nhi, không phải nói muốn dẫn Thành nhi đi một chổ sao ? Chúng ta vì sao còn chưa đi ?” Tịch nhi muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi nha, thích nga, hắn trừ bỏ Hoàng cung chính là ở Tô Phủ. Nghe tiểu linh nhi nói, phía ngoài cung rất nhiều chổ chơi vui…

Ân, chúng ta trước nên đổi quần áo, rồi đi…” Tô Mộ Tịch lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành thay đổi một thân quần áo, hai người mặc đều là những bộ đồ người bình thường hay mặc, một chút cũng không nhìn ra được thân phận tôn quý. Thuận lợi ra Tô Phủ, Tô Mộ Tịch chỉ dẫn theo bốn ngự tiền thị vệ ăn mặc thường phục. Hiên Viên Hạo Thành nhìn đông nhìn tây, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng cao hứng. Tô Mộ Tịch mua cho hắn hai sâu kẹo hồ lô, Hiên Viên Hạo Thành ăn càng giống như đứa trẻ. Tô Mộ Tịch một mặt lôi kéo hắn, mua rất nhiều kẹo hồ lô.

Nhìn Tô Mộ Tịch lấy nhiều như vậy kẹo hồ lô, Hiên Viên Hạo Thành dừng ăn kẹo hồ lô động tác, nóng nảy: “Tịch nhi, Thành nhi ăn không hết nhiều như vậy kẹo hồ lô, Tịch nhi lấy nhiều như vậy làm cái gì?”

“Không phải cho ngươi ăn .” Hiên Viên Hạo Thành thế này mới yên tâm , ăn nhiều như vậy không phải sẽ biến thành con heo nhỏ vấn đề, mà vấn đề là ăn không hết.

Lại mua thật nhiều đồ ăn, quà vặt… Tô Mộ Tịch mới lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi vào một viện đơn sơ. Tốp năm tốp ba các tiểu hài tử đang đứng cùng nhau chơi đùa, nghịch phá. Nhìn thấy Tô Mộ Tịch đến, đều chạy đến trước mặt kêu Tịch Nhi tỷ tỷ, Tịch tỷ tỷ… Nhìn đến một bên người lạ mặt, đều tò mò nhìn nhìn.

Tô Mộ Tịch cười cười: “Bọn nhỏ, đây là Tịch nhi tỷ tỷ tương lai phu quân nga, các ngươi gọi hắn Hạo Thành ca ca là được .” Một đám tiểu hài tử oai đầu, phu quân là cái gì vậy? Nhưng mà Tịch nhi tỷ tỷ nói khẳng định là tốt, đều cùng kêu lên kêu Hạo Thành ca ca.

Nhưng mà, Hiên Viên Hạo Thành bị Tô Mộ Tịch một tiếng ‘phu quân’ làm choáng váng, đứng ở một bên a miệng ngây ngô cười. Tịch nhi kêu Thành nhi phu quân, ngao ngao ~~, Tịch nhi gọi hắn phu quân … Một đám tiểu bằng hữu kỳ quái, Tịch nhi tỷ tỷ phu quân này tò mò quái a, không có việc gì ngốc cười cái gì?

Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đi theo Tô Mộ Tịch cùng nhau đem những đồ ăn, kẹo này đem đến từng tiểu hài tử trong tay. Xem bọn nhỏ ngây ngô cười nhận lấy. Tô Mộ Tịch tâm tình gợn sóng bình tĩnh rất nhiều, những đứa nhỏ so với cái thế giới này đơn thần rất nhiều, so với Hạo thành càng đáng yêu giống nhau.

Hiên Viên Hạo Thành nhìn tâm tình thích thú của bọn nhỏ, liền rầu rĩ hỏi :” Tịch nhi, bọn nhỏ không được ăn những đồ này sao ? Vì sao đem những thứ này tất cả đều ăn xong hết rồi ?”

Tô Mộ Tịch kéo tay Hiên Viên Hạo Thành qua: “Bởi vì bọn nhỏ đều từng đói bụng qua, cho dù hiện tại được ăn no, nhưng cũng nhớ tới chính mình thời điểm không được ăn đủ no. Cho nên Thành nhi cũng nên ngoan ngoãn ăn nhiều, không thể kiêng ăn. Bằng không tương lai ăn không dủ no nga.” Tô Mộ Tịch thủy chung quên không được Hiên Viên Hạo Thành làm khất cái trên đường. Thu hồi tâm, nhìn bọn nhỏ, đều là những cô nhi được Hoàng Thượng cho các ám vệ thu dưỡng. Chờ bọn hắn lớn lên một chút, có thiên phú liền tuyển nhập ám vệ, ám vệ từ bảy tuổi đã bắt đầu huấn luyện, đến hai mươi tám tuổi sẽ được tự do rời đi hay lưu lại, Đương nhiên cũng có cá biệt, sư phó Thiển Vũ của nàng. Còn nếu không có thiên phú, sẽ để những đôi phu thê không có đứa nhỏ thu dưỡng.

Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu trạc ngón tay, thì ra trên đời còn có nhiều người đáng thương như vậy. Thành nhi so với bọn họ hạnh phúc rất nhiều rất nhiều : “Ân, Thành nhi đã biết…” Hắn về sau sẽ hảo hảo cùng Thái Phó học tập, muốn giống phụ hoàng giống nhau, có thể cho những đứa nhỏ đều có gia đình.

Chương 40 Quân Vô Thường

Bình luận về bài viết này